Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ chia tay tại đó, lúc đi ngang bụi cây gần đấy Kiều Uyển Vũ dừng lại rồi nói: “Ra đây được rồi không cần trốn nữa đâu”.
Tề Kỳ Nam lúc này mới đứng dậy bước ra: “Chị dâu nhìn thấy em rồi sao?”.
Kiều Uyển Vũ nhướng mày: “Bản thân như con voi mà cứ tưởng mình là con kiến hay gì? Bày đặt rình mò cho muỗi cắn”.
Tề Kỳ Nam mặt ủ mày chau: “Nãy giờ em đúng là tốn hết mấy lít máu cho bọn muỗi rồi đó bắt đền chị dâu nha”.
Kiều Uyển Vũ bước đi: “Tôi có kêu cậu ra đây ngồi đâu mà bắt đền tôi chứ?”.
Tề Kỳ Nam lại chạy theo Kiều Uyển Vũ tò mò lên tiếng hỏi: “Hai người nói cái gì mà lâu vậy hả?”.
“Anh ta muốn bắt đầu lại với tôi”.
Tề Kỳ Nam liền hốt hoảng gào lên: “Không được…chị tuyệt đối không được quay trở lại với cái tên phụ bạc đó đâu nha”.
“Có gì mà không thể chứ, tôi vừa ly hôn anh ta đang độc thân, bọn tôi từng có tình cảm với nhau theo tôi thấy nối lại tình xưa cũng không tồi”.
Tề Kỳ Nam liền giãy nãy lên: “Em không chịu…em không chịu đâu chị phải là chị dâu của em, chị không được đến với cái tên đó”.
“Ai bảo anh cậu thay lòng đổi dạ làm gì, tôi sẽ tìm hạnh phúc mới sống tốt hơn anh ta gấp trăm gấp vạn lần…anh ấy nhẫn tâm uy hiếp tôi ký đơn ly hôn quá đáng hơn còn cho người đến chặt hết những cây hoa Anh Đào ở Hoàng Cảnh Uyển Cảnh, người ta cạn tình cạn nghĩa rồi cậu bảo tôi có thể làm gì khác nữa đây”.
Sáng hôm sau, Tề Kỳ Nam vội vàng chạy đến Hoàng Kim Uyển Cảnh tìm Tề Lăng Hạo thì vô tình nhìn thấy nhìn thấy nhiều người đang sửa lại khu nhà phía Tây hầu như các vật dụng được dùng trước đó đều bị ném ra ngoài bỏ đi hết.
“Quản gia Đinh khu nhà này còn rất mới tại sao lại phải sửa lại vậy hả?”.
Quản gia Đinh cúi đầu đáp: “Dạ thiếu gia bảo khu nhà này bị vấy bẩn rồi nên muốn sửa chữa lại toàn bộ ạ”.
Tề Kỳ Nam nhíu mày: “Thật là không thể hiểu nổi anh Hạo đang làm cái gì nữa thôi tôi vào trong tìm anh ấy đây”.
“Dạ Kỳ Nam thiếu gia, thiếu gia của tôi đang ở phòng ngủ ở khu nhà chính ạ”.
Tề Lăng Hạo đang ngồi đưa mắt nhìn về hướng vườn hoa Anh Đào phía Bắc, mấy hôm trước anh cho người chặt hết những cây hoa ở đó mấy hôm sau lại cho người đến trồng lại nhưng những cây hoa này còn khá nhỏ nên chưa thể trổ hoa.
“Cộc…cộc…”.
Tề Lăng Hạo nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng thì nói vọng ra: “Vào đi”.
Tề Kỳ Nam mở cửa đi vào rồi bước ra ban công ngồi xuống chiếc chiếc ghế mây đối diện Tề Lăng Hạo: “Hôm qua em có đến tìm chị dâu đó”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ lo lắng: “Uyển Vũ thế nào rồi???”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày: “Em còn chưa nói là đến chỗ chị dâu nào mà sao anh lại biết em đến chỗ Uyển Vũ?!”.
“Em ghét Mạc Hy Nhi như vậy dễ gì mà đến chỗ