Kiều Uyển Vũ thẳng thừng lên tiếng: “Vệ Đồ không hoan nghênh hai vị tôi càng không mong muốn thấy hai người xuất hiện trước mặt tôi vì vậy mời về cho, Vệ Đồ sẽ không bán thiết kế của mình cho những kẻ sống lỗi đạo đâu”.
Mạc Hy Nhi tức đến nghẹn họng hôm nay cô ta cố tình kéo Tề Lăng Hạo đến đây là để chọc tức Kiều Uyển Vũ nhưng rốt cuộc lại ôm ấm ức đi về.
Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Mạc Hy Nhi rồi nói: “Chúng ta đi nơi khác mua cũng được mà hoặc là anh kêu nhà thiết kế nổi tiếng làm áo cưới riêng cho em”.
Mạc Hy Nhi tỏ thái độ ăn vạ: “Em không biết em muốn Kiều Uyển Vũ phải thiết kế váy cưới cho em cơ”.
Kiều Uyển Vũ nghe thấy như thế liền mỉm cười lên tiếng giễu cợt Mạc Hy Nhi: “Này hôm nay cô bị ngáo nhập à??? cô nghĩ mình là ai cơ chứ bộ cô muốn tôi thiết kế váy cưới cho cô thì tôi phải làm chắc”.
“Cô không sợ anh Hạo sẽ đè bẹp Vệ Đồ nhỏ bé này của cô à”.
Kiều Uyển Vũ đanh mặt: “Ôi trời ơi sợ quá cơ!!!”.
“Anh Hạo cô ta coi thường cả anh luôn kìa” Mạc Hy Nhi xoắn xít lên.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhìn Tề Lăng Hạo lên tiếng đánh phủ đầu trước luôn: “Nếu so sánh thì tập đoàn thời trang RS của tôi cũng không thua kém tập đoàn Hoàng Kim của anh đâu ha nếu tuyên chiến với nhau chưa chắc tôi sẽ thua…còn nữa hiện tại trong tay tôi đang nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim sau này Tề thiếu muốn ngồi lên vị trí chủ tịch thì còn phải xem tôi có vote cho anh một phiếu hay không đó”.
Mạc Hy Nhi nghe Kiều Uyển Vũ hăm dọa cả Tề Lăng Hạo thì liền xù lông lên: “Này Kiều Uyển Vũ cô đúng là cái loại người giả nhân giả nghĩa mà luôn miệng bảo không cần 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ra lấy, chẳng những vậy còn dùng số cổ phần đó để uy hiếp anh Hạo nữa đúng là thâm độc mà”.
“Khi nào cô nắm giữ 15% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim trong tay thì cô mới biết sức mạnh của nó như thế nào còn không có thì im mồm lại đi”.
Mạc Hy Nhi tức đến độ khói muốn bốc trên đỉnh đầu: “Cô…đúng là quá đáng mà”.
Mạc Hy Nhi giận quá hóa thẹn nên lớn tiếng chê bai: “Chẳng qua là mấy bộ y phục rách có gì đâu mà lên mặt như thế, chúng ta đi nơi khác tìm cái tốt hơn đi anh Hạo”.
Lúc quay người đi Tề Lăng Hạo khẽ nhìn Kiều Uyển Vũ rồi nở một nụ cười như nước mùa xuân, cô gái mà anh cho là yếu ớt không thể tự mình sinh tồn trong thế giới này hôm nay đã trưởng thành thật rồi, từng lời nói sắc lạnh như giáo mác khiến người ta phải rút lui.
Nhân viên của Vệ Đồ hùa theo phía sau lên