Tề Lăng Hạo nói tiếp: “Tôi đã hứa sẽ với Đường Việt cho cô một đường lui, nếu cô đồng ý có thể đi theo cậu ấy tôi đã chuẩn bị sẵn nơi ở cho hai người rồi xem như tiện tay chúc phúc cho một đôi tình nhân đi”.
Mạc Hy Nhi suy nghĩ thật lâu cuối cùng gật đầu đồng ý: “Dù sao thì em cũng đang mang thai con của Đường Việt rồi, có lẽ thích anh là chấp niệm ban đầu còn người mà em yêu bấy lâu nay là người đàn ông dịu dàng với em trong mấy tháng qua…chạy theo người không yêu mình chi bằng ngoảnh đầu lại một lần nhìn người yêu mình”.
Tề Lăng Hạo gật đầu: “Nghĩ được như vậy là tốt, Đường Việt có thể mang Hy Nhi rời khỏi đây rồi như lời tôi hứa trước đó tôi đã sắp xếp cho hai người hết rồi sau này không cần vay vào ân oán gì nữa hết”.
Đường Việt vui vẻ cúi người cảm kích Tề Lăng Hạo: “Dạ tôi cảm ơn Tề tổng”.
Mạc Hy Nhi chần chừ rồi lên tiếng: “Lăng Hạo em thật sự xin lỗi vì lúc trước đã bồng bột ấu trĩ hại chết con của anh và Uyển Vũ, nhờ anh chuyển lời xin lỗi của em đến cô ấy…em hứa sau này không làm phiền đến hai người nữa sẽ ngoan ngoãn làm một người vợ hiền lành ở bên Đường Việt”.
Tề Lăng Hạo thở dài: “Hai người đi đi đừng dính líu đến ân oán của Tề gia nữa”.
Sau khi Đường Việt và Mạc Hy Nhi rời đi, Mạc Trúc Tiên không cam tâm gào lên: “Con khốn đó hại tao thê thảm như vậy sao có thể có được kết thúc tốt đẹp như thế chứ?”.
Tề Lăng Hạo nhìn Mạc Trúc Tiên bằng ánh mắt sắc lạnh: “Quay đầu là bờ, cô ấy tuy từng hành xử độc ác nhưng biết hối cãi thì vẫn có thể làm lại còn bà đã hết thuốc chữa rồi Mạc Trúc Tiên à”.
Mạc Phỉ vui mừng khi biết con gái còn sống nhưng mà tất cả những chuyện độc ác cô ta gây ra bà không ngờ tới, đứa con gái mà bà cho là ngoan hiền ham công tiếc việc đã qua đời vẫn còn sống và phía sau cô ta là cả một âm mưu tội ác không thể tha thứ.
Mạc Phỉ khóc tức tưởi nghẹn ngào lên tiếng: “Trúc Tiên à chuyện đã đến nước này con hãy quỳ xuống tạ tội với Tề phu nhân và Tề tổng đi con à”.
Mạc Trúc Tiên nhìn Mạc Phỉ bằng ánh mắt căm hận gào lên: “Bà im đi…Mạc Trúc Tiên vốn đã chết năm đó rồi”.
Mạc Phỉ thản thốt không dám tin con gái sẽ mắng mỏ mình như thế nên nhất thời sững người ra không nói được thêm lời nào nữa.
Mạc Trúc Tiên gần như điên loạn lên quát Mạc Phỉ: “Bà có biết là tôi căm hận bà đến mức độ nào không hả? Cũng bởi vì bà không phải là Bạch phu nhân mà tôi mới không thể sánh bước bên Bách Hào đó, tôi trở thành