“Em biết bản thân mình đã phạm rất nhiều sai lầm không thể cứu vãn nhưng mà tình yêu em dành cho anh là chân thật trước sau như một không hề thay đổi mà Lãng, bây giờ Kiều Uyển Vũ cũng nhất quyết cự tuyệt tình cảm của anh rồi, cô ta cũng đã rời khỏi Vịnh Xuyên rồi, anh có thể cho chúng ta một cơ hội để bắt đầu lại được không? Chúng ta bỏ qua hết chuyện cũ làm lại từ đầu được không Lãng em hứa sẽ không làm anh thất vọng nữa đâu”.
Nghe Hàm Linh nhắc đến tình yêu và cái tên Kiều Uyển Vũ thì gương mặt bình tĩnh của Đoạn Phong Lãng liền biến sắc, ánh mắt anh hằn lên tia máu nhìn Hàm Linh bằng cái nhìn giận dữ đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên vì tức giận, anh đẩy Dương Ngọc Trâm qua một bên rồi đứng dậy bước tới chỗ Hàm Linh đang đứng.
Tay của Đoạn Phong Lãng vuốt ve trên cái cổ trắng ngần của Hàm Linh, thái độ của anh nhất thời làm Hàm Linh cảm thấy không rét mà run.
“Cô còn dám nhắc đến tình yêu và cái tên Kiều Uyển Vũ sao? Cô muốn chọn cái chết đúng không Hàm Linh?”.
Những ngón tay thon dài của Đoạn Phong Lãng lướt trên cổ của Hàm Linh vuốt ve nó đột ngột chuyển sang bóp chặt cổ của Hàm Linh làm cho cô ta run sợ, mặt tái méc lại.
Hàm Linh khó khăn lên tiếng: “Lãng…anh muốn làm gì?”.
Đoạn Phong Lãng trợn mắt lên quát: “Ngay lúc này tôi muốn giết chết cô cho rồi đó Hàm Linh à, nếu lúc đầu không gặp cô thì cuộc đời của tôi đã không phải chịu nhiều đau khổ như bây giờ rồi.
Cô hại tôi không thể ở bên cạnh người mà tôi yêu lúc cô ấy khốn cùng nhất, cô năm lần bảy lượt hại người mà tôi yêu đến nỗi không có lối thoát ở Vịnh Xuyên này, cô hại chúng tôi đời này kiếp này không thể ở bên nhau, cô có tư cách gì mà nhắc đến tình yêu trước mặt tôi chứ”.
Mặt của Hàm Linh bắt đầu trắng bệch ra vì thiếu không khí để thở, cô ta chật vật lên tiếng: “Em cũng là vì yêu anh…muốn ở bên cạnh anh…nên mới làm như vậy thôi mà Lãng…em cảm thấy mình không có sai”.
“Cô biết gì không Hàm Linh…trăm sai ngàn sai trong cuộc đời cô đều không bằng cô chọn sai người để yêu đó”.
Hàm Linh không cam tâm nước mắt càng rơi xuống nhiều: “Chẳng lẽ…anh thà lên giường loại phụ nữ dơ bẩn như cô ta vì trả thù em sao?”.
Đoạn Phong Lãng thờ ơ đáp: “Tôi không trả thù ai hết, tôi chỉ vì nhu cầu của bản thân mà thôi”.
Hàm Linh không cam tâm lên tiếng: “Có nhiều phụ nữ như vậy sao anh cứ nhất thiết phải chọn loại người dơ bẩn như thế này chứ?”.
Đoạn Phong Lãng lạnh lùng nhếch môi cười khinh bỉ: “Có dơ bẩn thì thân thể này cũng làm tôi thấy thoải mái hơn cô rất nhiều”.
“Anh…Lãng anh có biết lời nói này của anh làm em đau như thế nào không hả?”.
“Vậy cô có biết lúc tôi nghe những chuyện mà Uyển Vũ phải trãi qua do cô ám hại trái tim tôi đã đau như