Kiều Uyển Vũ thở dài: “Tỉnh lại thì đã sao chứ? Chân tôi không thể đi được biết đâu là tàn tật cả đời, mắt tôi cũng không nhìn thấy chẳng những vậy những vết thương trên mặt tôi cũng còn rất là đau…sống như một phế nhân thà chết đi còn tốt hơn”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ mất mát khi nghe Kiều Uyển Vũ nói như vậy: “Xin em đừng nói những câu tàn nhẫn với bản thân mình như vậy có được không, chỉ cần em chịu điều trị vật lý trị liệu thì chân em có thể đi lại được, mắt của em các bác sĩ cũng đang cố gắng cứu chữa còn về gương mặt những vết sẹo này căn bản không thể làm xấu đi vẻ đẹp trong tâm hồn của em được…cố gắng lên tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em cùng em tiến về tương lai tươi sáng phía trước mà”.
Nước mắt của Kiều Uyển Vũ đột nhiên rơi xuống cô cảm động trước sự chân thành đến từ một người xa lạ như Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo nhìn thấy nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống liền cảm thấy đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc bác sĩ đã nói nếu em khóc sẽ làm tình trạng mắt của em ngày càng tệ hơn thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp em lạc quan lên nhé”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đồng ý.
Ngày đầu tiên Kiều Uyển Vũ tập đi lại hơn 3 tháng nằm trên giường khiến cho cả người cô rất là đau, mỗi bước đi của cô là một giọt nước mắt rơi xuống.
Tề Lăng Hạo luôn đi bên cạnh dìu Kiều Uyển Vũ và không ngừng động viên cô: “Cố gắng lên tôi tin là em làm được mà”.
Nét mặt của Kiều Uyển Vũ lúc đó vô cùng ảm đảm, cô nhếch môi mỉm cười chua xót: “Nếu đi được thì đã sao chứ mắt của tôi cũng đâu thể nhìn thấy được nữa”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng an ủi Kiều Uyển Vũ: “Rồi sẽ có cách thôi mà”.
Ngày thứ hai…thứ ba…đến nửa tháng sau thì Kiều Uyển Vũ có thể tự bước đi một mình mà không cần nạn chống nữa.
Kiều Uyển Vũ vui vẻ nói với Tề Lăng Hạo: “Tôi đi được rồi”.
Tề Lăng Hạo mỉm cười tán thưởng Kiều Uyển Vũ: “Đã bảo chỉ cần cố gắng thì em sẽ làm được mà”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay sờ lên mặt mình rồi chạnh lòng lên tiếng: “Nhưng mà hiện tại tôi rất xấu xí có đúng không hả?”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Không xấu em là cô gái xinh đẹp nhất thế gian mà tôi từng gặp…nếu vì những vết sẹo này mà em không tìm được người đàn ông tốt để gả vậy thì hãy gả cho tôi được không?”.
Kiều Uyển Vũ có chút ngạc nhiên sau đó cô đáp: “Tôi còn chưa đủ tuổi để kết hôn mà”.
“Nếu cảm thấy ở Vịnh Xuyên này có quá nhiều ký ức khiến em buồn vậy thì gả cho tôi đi, tôi sẽ mang em đến Pháp bắt đầu lại một cuộc sống mới…không hứa cả đời cho em giàu sang phú quý chỉ hứa rằng nhất định sẽ làm em hạnh phúc”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt không đáp cô biết