Tề Lăng Hạo khẽ cười chua xót: “Đã qua một năm rồi vẫn chưa tìm được giác mạc thích hợp anh cũng không còn hy vọng nữa, anh quen sống trong bóng tối rồi nên không sao em đừng có lo cho anh nữa”.
Tề Cẩm Giang nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: “Anh hai à hay là chúng ta nói cho chị Uyển Vũ biết tất cả sự thật về tình trạng của anh có được không hả?”.
Tề Lăng Hạo liền kích động đáp: “Không được phép làm như vậy hiện tại Uyển Vũ sống rất là tốt em không nên để một kẻ mù như anh cản bước cô ấy”.
Tề Cẩm Giang nhíu mày: “Sau sự việc này anh chán ghét em hơn cũng được nhưng em phải nói hết sự thật cho chị Uyển Vũ biết là anh đã yêu chị ấy như thế, đã hy sinh cho chị ấy những gì”.
Nét mặt Tề Lăng Hạo trở nên lạnh lẽo như lần đầu tiên gặp Tề Cẩm Giang ở Tề Trạch Viên, anh quát lớn: “Đủ rồi, rời khỏi đây ngay”.
Tề Cẩm Giang vẫn cứng đầu đứng cãi lý với Tề Lăng Hạo: “Anh hai, tại sao anh chỉ nghĩ cho cảm nhận của người khác mà không nghĩ đến bản thân mình vậy, anh cũng có quyền yêu có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mình vậy”.
“Điều đó không có nghĩa là tước đoạt đi hạnh phúc của người khác” vẻ mặt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ bi thương cực độ.
Tề Cẩm Giang thở dài tiếp tục khuyên can: “Cái gì mà tước đoạt đi hạnh phúc của người khác chứ rõ ràng anh yêu chị Uyển Vũ hơn cả bản thân của mình cơ mà”.
Tề Lăng Hạo khẽ cười lạnh đáp: “Bởi vì yêu nên mới không muốn ràng buộc cô ấy phải ở bên cạnh một phế nhân như anh”.
“Anh là người ưu tú nhất mà em từng gặp, anh của em không là vĩ nhân thì thôi sao có thể là phế nhân được chứ”.
Tề Lăng Hạo nhắm mặt lại thở dài rồi yếu ớt đáp: “Nhưng anh chỉ là một kẻ mù chỉ làm vướn bận cô ấy mà thôi, anh đã không còn đủ sức để bảo vệ cho cô ấy nữa rồi anh không muốn cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt thương hại”.
Từng câu từng chữ mà Tề Lăng Hạo nói ra đều như từng nhát dao rạch xuống trong trái tim của Kiều Uyển Vũ vậy, cuộc sống đơn sắc bản thân cô đã từng trãi nghiệm một lần rồi vô cùng nhạt nhẽo, vô cùng buồn chán và đau khổ vậy mà Tề Lăng Hạo đã sống gần 10 năm với đôi mắt đơn sắc đó nay lại còn vì cô mà trở nên mù lòa.
Tề Cẩm Giang đưa mắt nhìn thấy Kiều Uyển Vũ, cô kinh ngạc vừa tính lên tiếng gọi thì Kiều Uyển Vũ đã ra hiệu đừng lên tiếng.
“Suỵt”.
Tề Cẩm Giang có nghe được Hàn Côn Nhị nói chuyện với Tề Kỳ Nam những chuyện mà Tề Lăng Hạo đã làm cho Kiểu Uyển Vũ cô vẫn không biết là Kiều Uyển Vũ đã biết hết mọi chuyện nên cố tình hỏi Tề Lăng Hạo để Kiều Uyển Vũ nghe câu trả lời thật lòng