Kiều Uyển Vũ lên tiếng an ủi Tề Bách Hào: “Ba cũng buồn nữa, đời người có mấy ai không phạm sai lầm đâu quan trọng là bản thân mình biết sai ở đâu để còn sửa chữa mới là tốt nhất.
Trước đây con không biết những chuyện mà Lăng Hạo đã làm vì con nhưng bây giờ thì con biết hết rồi vì vậy con sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy, không cần biết nửa đời trước như thế chỉ biết rằng nửa đời sau này của Kiều Uyển Vũ con sẽ gắng bó với Tề Lăng Hạo không bao giờ buông tay anh ấy nữa”.
Tề Bách Hào gật đầu tỏ vẻ xúc động: “Cảm ơn con đã không chê Lăng Hạo của ba là kẻ mù lòa”.
Lần này, Kiều Uyển Vũ trở về trước khoảng một tuần sau thì Tiểu Lộc mới trở về sau, lúc về Vịnh Xuyên Tiểu Lộc có mang theo hạt giống hoa Pensee đem về theo lời dặn của Kiều Uyển Vũ.
Tiểu Lộc thấy Kiều Uyển Vũ tự nguyện quay trở về Vịnh Xuyên lại còn sống ở Hoàng Kim Uyển Cảnh nên lên tiếng châm chọc cô: “Lần này em có thể gọi cô là thiếu phu nhân rồi có phải không hả?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười: “Muốn gọi như thế nào thì tùy ý em đi”.
Quản gia Đinh nhìn thấy Kiều Uyển Vũ và Tiểu Lộc đã trở về rồi ông cảm giác mọi chuyện đang quay về điểm xuất phát ban đầu, ông mong rằng Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ rồi sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Tề Kỳ Nam hay tin Kiều Uyển Vũ đã trở về Vịnh Xuyên nên vội vàng chạy tới tìm cô, lúc anh nhìn thấy cô đang cặm cụi đào xới trong vườn hoa Anh Đào ở phía Bắc Hoàng Kim Uyển Cảnh thì vô cùng vui mừng lao tới.
“Chị dâu à, cuối cùng chị cũng trở về rồi một năm qua em rất là nhớ chị nha, sau khi chị đi rồi cả Hoàng Kim Uyển Cảnh này như chẳng còn sức sống nữa vậy đó”.
Kiều Uyển Vũ quay sang nhíu mày lên tiếng nói với Tề Kỳ Nam: “Một năm qua cậu hình như chẳng hề thay đổi gì hết nơi nào có cậu là nơi đó náo nhiệt hẳn ra hà”.
Tề Kỳ Nam dẩu môi: “Ai bảo chị là em không thay đổi chứ, một năm qua tính tình em trầm ổn hơn nhiều rồi tại gặp chị em vui quá mới vậy thôi, chị không biết một năm qua em chính là gương mặt đại diện cho anh Hạo giải quyết toàn bộ công việc ở tập đoàn Hoàng Kim mệt não cỡ nào đâu”.
“Anh cậu bị như thế là điều không ai mong muốn là em trai thì phải gánh vác phụ anh trai là đúng rồi than vãn cái gì không biết”.
Tề Kỳ Nam sụ mặt: “Chị khen em một câu thì chết à, người ta vất vả vậy mà chị không thèm khen lấy một câu”.
Kiều Uyển Vũ chăm chọc được Tề Kỳ Nam thì thỏa mãn lên tiếng: “Đùa chút thôi, cậu làm rất tốt, vì vậy tôi quyết định đích thân xuống bếp nấu một bữa thật ngon đãi cậu được không