Sau khi bọn người của Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh rời đi rồi, Tề Kỳ Nam nhìn thấy bàn ăn còn đang ăn dở nên mới quay sang nói với Kiều Uyển Vũ: “Chị dâu à hay là để em mời hai người ăn một bữa ăn mới nha tự nhiên xui xẻo gặp phải bọn não phẳng đó làm gì không biết”.
Kiều Uyển Vũ mỉm cười Tề Kỳ Nam rồi lên tiếng đáp: “Cảm ơn cậu nha Kỳ Nam nhưng mà tôi thấy no rồi không có hứng ăn nữa để lúc khác 3 chúng ta cùng đi ăn sau có được không? Lần sau nên để tôi mời mới đúng đó cậu đã ra mặt giúp tôi hơn một lần rồi còn gì”.
Tề Kỳ Nam đưa tay đỡ gáy rồi mỉm cười nói: “Chỉ cần chị dâu biết là em từng giúp chị thì được rồi hơn nữa bây giờ chúng ta là người một nhà đụng đến chị chính là đụng đế Tề gia em đương nhiên không thể bỏ qua cho mấy kẻ có mắt không thấy thái sơn”.
Mai Cát Vi lên tiếng tán thưởng Tề Kỳ Nam thêm một lần nữa: “Mình cảm thấy lần nào Kỳ Nam ra tay cũng ngầu hết vậy mà hồi còn học chung với nhau cậu lúc nào cũng im lặng tỏ vẻ thần bí hết”.
Tề Kỳ Nam hất mặt lên vô cùng tự tin đáp: “Ông đây vốn ngầu sẵn rồi chỉ tại không muốn thể hiện ra mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ hoàn toàn đồng ý điều đó bởi vì Tề Kỳ Nam cũng là một thiếu gia của Tề gia cơ mà có ai ở trường Tuế Lâm sánh được với cậu ấy cơ chứ.
“Chị dâu à, vậy lần sau chúng ta hẹn ăn cơm nha chị mà từ chối nữa là em giận thật đấy”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi còn đang phải thuê lại mấy cửa hàng của cậu cơ mà, lần trước còn nói là mấy cửa hàng nhỏ hóa ra đã là ông chủ của cả trung tâm thương mại The Most luôn rồi, nói không chừng mấy cửa hàng khác của tôi ở những trung tâm thương mại khác e rằng cũng là của Tề thiếu đây đúng không hả?”.
Tề Kỳ Nam giả lả đáng thương lên tiếng đáp: “Làm gì có chứ, tính ra em là đứa trẻ đáng thương lắm đó chị dâu à, em có mặt trên đời là sự ngoài ý muốn của ba mẹ do đó ba mẹ đã nhường quyền sở hữu mấy trung tâm thương mại này lại cho em quản lý, sau đó rủ bỏ hết trách nhiệm với em để hưởng kỳ trăng mật mãi mãi không giờ kết thúc ở London rồi”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán không biết sao Tề Kỳ Nam lại có thể mở miệng nói ra mấy lời như thế nữa, cậu mà đáng thương chắc người ta chết hết mất rồi.
Mai Cát Vi cảm giác như tam quan của mình sụp đổ đến nơi, cô huýt cùi chỏ vào bụng của Tề Kỳ Nam một cái rồi lên tiếng: “Trời ơi ước gì tôi cũng đáng thương như cậu thì tốt quá rồi”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu kéo tay của Mai Cát Vi: “Chúng ta mau đi thôi, ở nhà mình đã có một tên ngông cuồng tự cao tự đại rồi thì ở đâu lại có một tên thích giả nai ăn hổ thật đúng là anh em một nhà mà”.
Mai Cát Vi đi theo Kiều Uyển Vũ, còn Tề Kỳ