Lan Tú Uyên liền nói thêm vào: “Thì sau khi kết hôn con vẫn có thể tiếp tục công việc của con mà có ai bảo con phải bỏ công ty đâu mà lo”.
“Nhưng con không muốn sự nghiệp còn dang dở đã lo lập gia đình như vậy rất thiệt thòi cho Hàm Linh, con muốn đợi tới lúc con có đủ khả năng lo lắng chu toàn cho vợ con rồi mới kết hôn mẹ”.
Lan Tú Uyên cau mày: “Cái thằng nhóc này cứ lo xa thôi, Hàm Linh cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Vịnh Xuyên mà nếu cần mẹ tin rằng con bé có thể đỡ đần giúp con phần nào mà”.
Đọan Nguyên Nhựt đi đánh goft với mấy người bạn về vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa Lan Tú Uyên và Đoạn Phong Lãng liền lên tiếng: “Theo tôi thấy Lãng nó nói đúng đó, không nhất thiết phải lập gia đình quá sớm con trai của chúng ta vẫn còn rất trẻ mà, là người đàn ông phải có bản lĩnh chờ đến lúc có thể lo lắng chu toàn cho người phụ nữ và những đứa con của mình rồi kết hôn cũng không muộn đâu”.
Hàm Linh từ lâu đã biết Đoạn Nguyên Nhựt vốn không có cái nhìn thiện cảm đối với cô cho nên lần này ông đứng về phía của Đoạn Phong Lãng cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Lan Tú Uyên liền lên tiếng bên vực Hàm Linh: “Con trai ông có thể đợi được nhưng con gái người ta thì phải làm sao đây hả? Thanh xuân của người con gái có bao nhiêu năm đâu mà cứ đợi chờ hoài được, bọn trẻ cũng đã yêu nhau gần 8 năm rồi chứ ít ỏi gì đâu hả…”.
Đoạn Nguyên Nhựt nhíu mày đáp: “Nếu thật lòng yêu một người nào đó thì cả đời cũng thể đợi được đó, tôi tin là như vậy”.
Hàm Linh liền kéo tay của Lan Tú Uyên rồi giả lả hiểu chuyện lên tiếng: “Bác gái à, con thấy bác trai và anh Lãng nói rất đúng đó tụi con vẫn còn trẻ chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao đâu, với lại quả thật công việc của con vẫn còn chưa đạt được như ý muốn cho nên con vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn”.
Nghe qua thì có vẻ là Hàm Linh chưa muốn kết hôn nhưng hàm ý bên trong là chỉ cô chính là một cô gái hiểu chuyện không muốn ép hôn Đoạn Phong Lãng và thể hiện cô là một cô gái lễ phép biết nghe lời cha chồng tương lai.
Lan Tú Uyên liền tỏ vẻ đồng cảm với Hàm Linh: “Con đó suốt ngày chỉ biết chiều theo ý muốn quá đáng của Lãng mà thôi”.
Hàm Linh khẽ mỉm cười e lệ: “Cũng trễ rồi con mời hai bác và anh Lãng ngồi xuống dùng cơm tối ạ”.
Đoạn Nguyên Nhựt tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Đây là nhà của tôi còn phải đợi cô mời mới được ăn hay sao chứ?”.
Hàm Linh liền lên tiếng giải thích: “Dạ con không có ý đó ạ, nếu bác trai không thích vậy thôi con xin phép về trước ạ”.
Lan Tú Uyên liền nắm tay giữ Hàm Linh lại: “Cái gì mà về chứ vì bữa cơm tối này mà con đã