Dịch chuyển mớ bàn ghế cũ kỹ trong góc ra, Trì Trọng Hành tìm được mục tiêu: Một khối gạch lỏng lẽo.
Anh bê khối gạch lên, để lộ lối vào sâu hun hút.
Một mùi hương ẩm lạnh xộc thẳng vào mũi.
Lam Xuân Kiều hỏi: ''Làm sao chắc rằng dưới đó có thể xuống được?''
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng các thí sinh đều đang căng thẳng nín thở, cho nên thanh âm trở nên vô cùng rõ ràng. Thí sinh xung quanh đều nhìn hai người bọn họ.
Đón nhận ánh mắt nhiều người, Doãn Vụ Thi không xương cốt dựa tường nãy giờ rốt cuộc cũng đứng thẳng lên: ''Độ cao.''
Khu dạy học có cả thảy 5 tầng, nếu cẩn thận quan sát, không khó phát hiện, tầng 4 của khu dạy học có chiều cao tương đương với sân thượng ký túc xá. Nhưng điều dị thường là, không gian một phòng ký túc chật chội hơn so với phòng học rất nhiều, nguyên nhân là do độ cao.
- - Trần ký túc xá thấp hơn hẳn so với trần phòng học.
Tổng thể chiều cao của hai khu tương đương nhau, thế nhưng trần ký túc lại thấp hơn trần phòng học rất nhiều, vậy thì phần không gian bị thiếu đã đi đâu?
Đương nhiên vẫn ở trong khu dạy học này.
Cửa sổ được xây cao hơn bình thường, chính là để che khuất tầm nhìn, tạo cảm giác như thể bốn tầng khu dạy học đều bằng nhau. Nếu cửa sổ được xây bình thường, các thí sinh lúc đứng ngoài ký túc xá sẽ dễ dàng phát hiện giữa tầng 4 và sân thượng có một khoảng không gian kín.
Chu Tử Hạ sợ hãi giơ tay hỏi: ''Làm sao có thể xác định tầng bí mật ở giữa sân thượng và tầng 4?''
''Không xác định được.'' Doãn Vụ Thi nhún vai: ''Đó không phái lý do sân thượng bị khóa sao? Nếu bình thường thì khóa làm gì?''
Đấy gọi là kỹ năng: phỏng đoán manh mối.
Kim Dục nghĩ tới một vấn đề: ''Nhưng lúc đó chúng ta đã tìm được thẻ sinh viên đâu?''
Doãn Vụ Thi dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cậu ta: ''Đúng, cho nên chị đây trèo từ tường tầng 4 lên sân thượng.''
''.....''
Fine, không thành vấn đề.
Chỉ trách trí tưởng tượng của chúng tôi quá cằn cỗi.
Lúc các thí sinh xì xào bàn tán, Trì Trọng Hành dùng đèn pin chiếu xuống lối vào tầng bí mật, quyết định xuống thử.
Có không ít người muốn đi theo nhưng Doãn Vụ Thi cản lại: ''Không gian dưới đó nhỏ hẹp, không khí không tốt, mọi người trước hết cứ bịt mũi bịt miệng lại đã. Không cần nhiều người xuống, cứ thăm dò trước rồi lại nói.''
Người dẫn đường Trì Trọng Hành cũng gật đầu tán đồng.
Bao gồm cả Trì Trọng Hành, cuối cùng, 3 thí sinh quyết định xuống thăm dò. Mọi người nhìn theo bóng dáng bọn họ mất dần, Chu Tử Hạ quay đầu hỏi: ''Bịt mũi bịt miệng là vì sợ dưới đó có khí độc sao?''
Loại không gian hẹp này lưu thông không khí rất kém, tối tăm ẩm ướt, nếu có chất hữu cơ trong đó thì chính là môi trường nuôi cấy tự nhiên. Dưới tác động của vi sinh vật rất dễ xuất hiện các khí độc như hydro sunfua, nồng độ đủ cao sẽ lập tức gây chết người, thuật ngữ gọi là ''chết như điện giật''(*).
Chết như điện giật chỉ các kiểu chết mà trước khi tử vong, nạn nhân sẽ co rút như bị điện giật. Thuật ngữ này dùng để chỉ chết do điện giật và chết do ngộ độc khí. Vì khi ngộ độc khí nạn nhân thường có triệu chứng co giật gây suy hô hấp dẫn đến tử vong nhanh. Thuật ngữ bên Trung thôi chứ bên mình vẫn là gọi là ''ngộ độc khí'' như bình thường nha.
Nhưng mà....
''Không phải.'' Doãn Vụ Thi bình thản nói: ''Sợ có người ói thôi, lưu thông khí không tốt, sẽ mùi lắm.''
Cô vừa dứt lời, một bóng hình từ dưới tầng che miệng lảo đảo vọt lên, bốn người xung quanh còn chưa kịp hỏi đã thấy anh ta ''Ọeeee'' một tiếng mà nôn mửa.
Chu Tử Hạ: ''.....''
Chị gái này rốt cuộc là yêu ma phương nào?
Doãn yêu ma bước tới vỗ vai thí sinh đáng thương, lấy trong túi ra một chai nước, bảo thí sinh bên cạnh hỗ trợ anh ta súc miệng.
Cô ngồi xổm xuống đợi, trước khi đôi chân tê dại, Trì Trọng Hành và thí sinh còn lại rốt cuộc cũng bước lên.
Biểu tình của cả hai đều không mấy tốt đẹp.
Doãn Vụ Thi hỏi: ''Số người có khớp với số thẻ sinh viên không?''
Thí sinh xung quanh đều sửng sốt.
Số người?
Người nào?
Trì Trọng Hành mím môi, biểu tình nghiêm trọng: ''Đều không hoàn chỉnh, tạm thời không xác định được, nhưng chắc chắn không nhiều như số thẻ.''
Cậu thanh niên đứng bên cạnh anh lên tiếng: ''Cần một chút thời gian.''
Thoạt nhìn cậu văn nhược thanh tú, giọng nói cũng dìu dịu, đứng bên cạnh Trì Trọng Hành cao lớn nên càng thêm nhỏ nhắn, giống như học sinh cấp III. Cậu hơi nhíu mày, mặt trắng toát, nhìn ra được cậu đang nén cảm giác khó chịu, nhưng biểu tình vẫn còn trầm ổn.
Thấy ánh mắt của các thí sinh đều dừng trên người mình, cậu tự giới thiệu: ''Tôi là Cao Thuật, Thuật trong tường thuật, học năm ba ngành pháp y.''
Sắc mặt Chu Tử Hạ lập tức trắng bệch: ''Dưới đó là...''
''Là chủ nhân của đống thẻ sinh viên kia.'' Cao Thuật gật đầu: ''Nói chính xác thì là một vài bộ phận của họ.''
Mọi người tức khắc thay đổi sắc mặt.
Đã biết tình huống bên dưới, các thí sinh họp bàn, phần lớn đều không muốn chứng kiến tận mắt cảnh tượng khủng khiếp đó. Cuối cùng, nhiệm vụ nghiên cứu tỉ mỉ xác người bên dưới được giao cho Cao Thuật và Doãn Vụ Thi. Cao Thuật thì không cần phải nói, ngay đúng chuyên ngành, hơn nữa cậu cũng thuộc số sinh viên tiềm năng nhất ở trường; Doãn Vụ Thi cũng từng học y, tuy rằng sau đó cô chuyển sang hướng nghiên cứu lý luận, kinh nghiệm thực tiễn không nhiều nhưng cũng có thể phụ cậu chút ít.
Những thí sinh còn lại ngồi xổm xuống đất, chờ đợi kết quả.
Hai người đi xuống tầng bí mật, không khí ẩm ướt lạnh lẽo lập tức bao quanh họ. Càng xuống sâu, mùi máu tươi càng nồng đậm, cũng càng lạnh, không rõ là do nhiệt độ thật sự thấp hay tác dụng tâm lý.
Cuối cầu thang xuống tầng có một cánh cửa sắt, lúc nãy Trì Trọng Hành đã dùng thẻ sinh viên mở ra, bây giờ cửa chỉ khép hờ. Một tia sáng nhỏ phát ra từ khe cửa. Công tắc đèn đã được bật trong lần thăm dò vừa rồi.
Doãn Vụ Thi xoa xoa cánh