...!Dính líu cái gì?"
Giọng nam đột ngột vang lên, hai chị em xoay đầu lại, Trì Trọng Hành xách quái vật trên tay, Cao Thuật đi đằng sau.
Doãn Vụ Thi nhảy xuống bàn, quay lại nhìn Lam Xuân Kiều: "Có thắc mắc gì thì cứ hỏi anh ta đi, ông trùm hắc đạo tới rồi.
Cô đi vòng qua Trì Trọng Hành, hỏi han Cao Thuật: "Cậu có sao không? Không bị thương chứ?"
Cao Thuật liên tục lắc đầu: "Không sao không sao.
Có anh Trì ở đây, làm sao em bị thương được.
Trì Trọng Hành treo hai con quái vật song song, quan sát kỹ nút thắt dây thừng của Doãn Vụ Thi.
Cao Thuật nói không sai.
Quả thật hoàn toàn giống nhau.
Anh vừa định hỏi cô học được từ chỗ nào, liền nghe thấy cô nói: "Cậu đừng khách khí, công dụng của tổ trưởng Trì chỉ có nhiêu đó thôi.
Trì Trọng Hành: "......"
Đợt này thành công xuất sắc, Cao Thuật ra ngoài thông báo cho các thí sinh khác, thuận tiện mang theo cả Chu Tử Hạ.
Lam Xuân Kiều tự giác bò xuống giường, nhường lại vị trí: "Chị muốn nằm không? Để em ra ngoài." Cậu duỗi tay túm lấy Trì Trọng Hành theo: "Anh Trì đi với em nha."
Trì Trọng Hành bị tay cậu bắt lấy, anh hơi sửng sốt.
Thừa lúc người đi bớt, anh định hỏi Doãn Vụ Thi về vụ nút thắt.
Nhưng Lam Xuân Kiều không ngừng làm mặt quỷ với anh, anh cố gắng lý giải, có lẽ là chuyện gì đó cậu ta không muốn chị mình nghe thấy.
Nút thắt cũng không phải việc gì quá quan trọng, không cần gấp gáp, anh gật đầu: "Được."
Lam Xuân Kiều kéo anh ra cửa, tìm một góc tường, lén la lén lút nhìn xung quanh.
Vốn dĩ không cần phải làm màu như vậy.
Cao Thuật lên tầng 4 thông báo đầu tiên, vẫn chưa xuống tới tầng 2.
Mọi người cũng biết bây giờ là giờ săn của nữ quỷ B-- tuy rằng ai săn ai thì còn chưa chắc, nhưng cũng không mấy ai chọn thời điểm nhạy cảm như vậy mà đi dạo hành lang.
Lam Xuân Kiều đột nhiên cẩn thận như vậy, bầu không khí chợt nặng nề thêm mấy phần.
Trì Trọng Hành cũng bất giác căng thẳng vài phần.
Cậu muốn nói điều gì, mà phải tránh mặt Doãn Vụ Thi?
Lam Xuân Kiều xác nhận Doãn Vụ Thi không ra theo cùng, cậu mới nhỏ giọng thì thầm: "Anh Trì, anh và chị của em..." Cậu châm chước dùng từ: "Là đồng nghiệp đúng không?"
Trì Trọng Hành gật đầu: "Đúng vậy.
Từ sau khi biết tên, bọn họ liền xưng hô tổ trưởng, tổ phó, không có gì phải giấu giếm.
Có điều, bọn họ chỉ là đồng nghiệp trên danh nghĩa.
Chỉ vài ngày sau khi nhận được lệnh điều động, còn chưa bắt đầu công tác, đã lạc vào nơi quỷ quái này.
Thế nhưng còn gặp nhau.
"Chị em rốt cuộc đang làm công việc gì vậy anh?"
Đón nhận ánh mắt đen láy của Lam Xuân Kiều, Trì Trọng Hành hơi chần chờ: "Cô ấy nói thế nào với cậu?"
Lam Xuân Kiều nuốt nước bọt: "Chị ấy nói môn chính là giết con tin, môn tự chọn là trói người...!Đơn vị của hai người còn huấn luyện cái như vậy sao??"
Trì Trọng Hành: "......"
Từ sau khi gặp Doãn Vụ Thi, anh thường cảm thấy nói không nên lời.
Loại đơn vị nào mà huấn luyện mấy thứ đó?? Mỗi ngày một mẹo đánh nhau sao?
Anh thở dài: "Lời cô ấy nói mà cậu cũng tin sao?"
Con người Doãn Vụ Thi hay nói thái quá, làm chị em suốt mấy chục năm, không lý nào Lam Xuân Kiều lại không biết điều đó.
Cậu ngượng ngùng mở miệng nói: "Anh Trì, chị em đã dọn ra ngoài nhiều năm.
Tuy mỗi tháng chị ấy đều gọi điện về, nhưng rất ít khi nhắc đến chuyện cá nhân, bọn em cũng không biết chị ấy đang làm gì..."
Cậu cũng mơ hồ cảm nhận được, công việc hai người bọn họ đang làm không thể nói rõ, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu không tiện nói thì để em hỏi cách khác, đơn vị của hai người...!hợp pháp chứ?"
Trì Trọng Hành định gật đầu, nhưng nhớ đến màn "biểu diễn" của Doãn Vụ Thi ban nãy, anh cảm thấy Lam Xuân Kiều sẽ không tin.
Làm gì có người dân lương thiện nào trói người thành thạo như vậy.
Trì Trọng Hành suy nghĩ rồi nói: "Bí mật.
Lúc hai người trở lại phòng 208, Cao Thuật đã về tới, Doãn Vụ Thi đang tựa đầu lên gối, uể oải nghe mọi người nói chuyện.
Kim Dục được Cao Thuật giúp tránh một kiếp phải đối mặt với quái vật miệng rộng.
Thế nên cậu mang ơn đội nghĩa, hận không thể cúi đầu nhận người anh em khác cha khác mẹ này, còn dùng hết ca từ đẹp đẽ nhất trên thế giới để khen ngợi Doãn Vụ Thi.
Trước khi hành động, các thí sinh còn nghi ngờ: Không biết NPC có kỹ năng gì đặc biệt không, ví dụ như chạy siêu nhanh hay mũi thính như chó.
Nếu bọn chúng có thể cảm nhận được trong phòng có nhiều người, kế hoạch của Doãn Vụ Thi sẽ thất bại.
Lúc ấy Doãn Vụ Thi thề son thề sắt nói rằng đám NPC chỉ biết phải vào phòng nào thôi.
Dù sao vẫn chỉ là bài thi đầu vào trước khi nhập học chính thức thôi, độ khó sẽ không quá cao, NPC không đến mức buff vô lý.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lý thuyết, lỡ như sai sót xảy ra, thứ đánh đổi chính là mạng sống.
Cuối cùng, Trì Trọng Hành là người đưa ra quyết định.
Anh lựa chọn tin tưởng Doãn Vụ Thi.
Lần bắt nữ B này cũng đã minh chứng cho điều đó.
Lăn lộn nửa đêm, anh cũng không tránh khỏi mệt mỏi, khóe mắt hơi phiếm hồng, đường nét lạnh lùng ban ngày mềm mại đi không ít.
Hai tay Trì Trọng Hành khoanh trước ngực, đứng gần mép giường, nửa người tựa lên vách tường, một nửa khuôn mặt của anh bị bóng đêm che phủ.
Anh thấp giọng hỏi Doãn Vụ Thi: "Cô thử qua."
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của anh chắc nịch như câu tường thuật.
Doãn Vụ Thi ngồi ở mép giường, nửa người tựa lên gối đầu giường, nghe thấy tiếng anh, cô ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi lại: "Anh nói cái gì?"
Anh biết Doãn Vụ Thi sẽ không thừa nhận, cũng mặc kệ cô giả ngu, anh tiếp tục nói: "Cô xác định NPC không biết trong phòng có mấy người, bởi vì lúc bắt nữ A cô cũng không ở trong phòng, mà đi theo sau vào.
Doãn Vụ Thi kinh ngạc bật thốt: "Anh nhìn con người yếu đuối mong manh của tôi một lần nữa rồi nói lại xem? Sao anh có thể suy nghĩ như vậy?"
-