"Được rồi, tan họp."
Doãn Vụ Thi sắp xếp từng hồ sơ lại theo thứ tự, ghim bút vào, cầm tập tài liệu đứng dậy.
Tổ trưởng đã ra khỏi cửa, cô còn đang thong thả ở đằng sau, bóc một cây kẹo que, ngậm trong miệng như ngậm thuốc, chậm rãi bước ra.
Cuộc họp diễn ra đột ngột, ai nấy đều đang mặc đồ bảo hộ trắng, để tiện hoạt động, size đồ của bọn họ thường lớn hơn một chút.
Gần đây bọn họ bận tối mày tối mặt, hễ có thời gian đặt chân lên đất là phải chạy, vạt áo bay phấp phới, nhìn từ xa giống hệt như binh đoàn vong linh lơ lửng.
Nói vong linh cũng không quá lời, dù sao bọn họ đều nằm trong nhóm có nguy cơ đột quỵ cao do thức khuya.
Vóc người Doãn Vụ Thi nhỏ nhắn, hai ngày nay cô giành giải quán quân thức khuya, cho nên càng thêm hao gầy, bộ đồ bảo hộ trên người quá rộng, nhìn không kỹ còn cho rằng quần áo tự biết đi.
Cô xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng quá mức do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh bên dưới.
Trên cổ tay có buộc một sợi dây cao su màu đen, vô cùng nổi bật giữa cánh tay trắng trẻo.
Cô nếm kẹo que trong miệng, hương vị dâu tây bùng nổ ngay đầu lưỡi, ngọt đến phát ngấy.
Đầu óc cô hơi choáng váng.
Thậm chí có thể nghe được thanh âm cạn kiệt trong vỏ não.
Cô vốn định bổ sung đường cho lượng glycogen đã tiêu thụ, nhưng không ngờ loại dâu tây mới này quá ngấy, Doãn Vụ Thi càng choáng váng hơn.
Người cùng tổ đều đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn cô thong thả ở đó, lúc này cô mới vội vã chạy tới chỗ thang máy, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, đợi nó xuống cũng phải mất một lúc nữa.
Cô lặng lẽ ngồi xổm xuống một góc tường.
Có tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền đến từ chỗ rẽ.
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn đối diện một cặp mắt không cảm xúc.
Người nọ nhìn cô, biểu tình không biến hóa bao nhiêu, nhưng cô biết anh sắp lên cơn nhồi máu cơ tim.
Anh nhìn chằm chằm Doãn Vụ Thi vài giây, sau đó thở dài: "Cô không thể tuân thủ nội quy một chút sao?"
Đồ bảo hộ không cài cúc, tóc xõa lộn xộn, ngồi trong khu vực làm việc ăn kẹo, tư thế chẳng khác gì người nghiện...!Quan trọng là ngay cả thẻ tên cũng đeo mặt trái, mà cũng chẳng ai lật lại giúp cô.
Doãn Vụ Thi vốn không phải người của căn cứ, cô đã quen sống tự do, hiển nhiên cũng quen coi thường quy tắc chuẩn mực.
Tuổi cô còn nhỏ, được tổ trưởng chiếu cố, thành viên ở tổ khác cũng đã quen, bọn họ chấp nhận tính tình không thể sửa nổi của cô, cho nên dứt khoát xem như không nhìn thấy.
Hà cớ gì phải làm phiền tổ trưởng hung ác, chỉ cần làm quen là được.
Dù sao cũng sẽ có người chăm sóc cô.
Doãn Vụ Thi vô sỉ nói: "Không phải anh tới rồi sao, anh sửa giúp tôi là được."
"......"
Đấu võ mồm với cô không thể nào thắng nổi, anh đã sớm nhận ra.
Dạy mãi không sửa, bản tính xấu xa, lại là phái nữ, đánh không được, mắng cũng không xong.
Anh nhận mệnh kéo Doãn Vụ Thi lên, cài lại cúc cho cô, lấy dây buộc tóc trên cổ tay buộc lại tóc giúp cô, sau đó tháo thẻ tên của cô ra, chuẩn bị lật lại mặt đúng cho cô.
Nào ngờ, vừa lật qua--
Không có mặt đúng.
Cả hai mặt đều trắng xóa.
Lại nhìn Doãn Vụ Thi, cô bật cười ha hả.
...!Cô còn dán giấy che thẻ tên lại!
Anh lạnh mặt gỡ miếng giấy ra, để lộ một mặt có đề tên.
Nhìn Doãn Vụ Thi cười như được mùa, anh chỉ thấy nghẹn một cục tức.
"Cô cần gì phải làm vậy?" Anh không hiểu nổi kiểu che tên thế này: "Cô cho rằng che tên thì ban kỷ luật không thể bắt lỗi được cô sao?"
Doãn Vụ Thi cũng không hiểu: "Bọn họ bắt tôi đâu có dựa vào thẻ tên, do quen mặt đó chứ?"
"......"
Được lắm.
Ngài rốt cuộc tự hào cái gì???
Doãn Vụ Thi bị anh kéo dậy, đeo thẻ tên vào.
Cô được người hầu hạ sửa sang lại cổ áo, miệng ngậm kẹo que, phun ra một vòng khói tượng trưng: "Đúng rồi, họp xong thì tổ các anh phải đi thang máy bên kia mới đúng chứ, sao anh ở đây?"
Không đợi anh trả lời, cô đột nhiên ghé sát mặt lại: "Không lẽ là cố ý tới gặp tôi..."
Đối phương bị cô dọa đến mức lùi một bước, ở chỗ ngược sáng, Doãn Vụ Thi nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của anh.
Chữ "không" còn chưa kịp thốt ra, Doãn Vụ Thi đã ung dung lùi lại, đáy mắt mang theo ý cười trêu chọc, nói nốt nửa câu còn lại: "Để báo cáo vi phạm, kiếm thêm công trạng?"
"...!Tôi chỉ cảm thấy bên cô tan họp sớm, hẳn đều đã đi hết, cho nên mới qua đây, đỡ phải tranh giành thang máy."
Doãn Vụ Thi ra vẻ "Tôi hiểu tôi hiểu", quen thuộc mà ôm lấy bả vai anh.
Bởi vì đối phương cao hơn cô nhiều, cánh tay cô phải vươn lên, tư thế có chút không thoải mái: "Đừng xấu hổ, chuyện nhỏ thôi, cần kiếm công trạng thì cứ tìm tôi, tôi sẽ vi phạm kỷ luật cho anh bắt.
Lần sau anh muốn bắt kiểu gì? Tôi cung cấp dịch vụ đa dạng lắm."
"....!Không cần!"
"Đinh" một tiếng, thang máy xuống tới, người nọ không nhịn được nữa, lập tức đẩy cô vào trong.
Doãn Vụ Thi bị anh đẩy vào, cả người lảo đảo bước vào thang máy, bên tai còn văng vẳng tiếng "Đinh", "Đinh", Đinh".
Ngôn Tình Hay
Cái thang máy này bị quái gì vậy?
Đói bụng hả?
Doãn Vụ Thi đột nhiên mở mắt.
Hiện thực trùng khớp cảnh trong mơ, qua vài giây, cô mới ý thức được là tiếng chuông cửa.
Cô ngồi dậy, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc bên trong.
Lam Xuân Kiều không sợ chết mà gân cổ gào thét ngoài cửa: "Chị!!!"
Tính tình Doãn Vụ Thi lúc rời giường không tốt lắm, lúc này lý trí cùng đạo đức của cô vẫn chưa khởi động lại, thậm chí còn không được coi là một người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, nếu cô có lỡ băm vằm người ngoài cửa cũng không phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Cô mở cửa ra, biểu tình khủng khiếp như ma quỷ u hồn, khiến Lam Xuân Kiều không khỏi cảnh giác.
Lúc này, hiển nhiên chẳng còn tình thân gì nữa.
Lam Xuân Kiều: "Méooo."
Cậu bị ma nữ đầu tóc bù xù, khuôn mặt dữ tợn, mặc quần đùi in hình hoa hồng này dọa chết khiếp.
Doãn Vụ Thi đứng bất động như núi, trầm mặt nhìn cậu vài giây, sau đó mới nghiêng người cho cậu vào: "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng."
"Có chuyện quan trọng, thật mà." Lam Xuân Kiều cúi