Trì Trọng Hành: "Chỉ có tôi mới thắt như vậy."
Anh vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào một khoảng lặng thật lâu.
Qua một lúc, Doãn Vụ Thi mới nghiêng đầu, phun ra một câu nghi vấn đầy chân tình: "...!Hả?"
Không thể trách cô kinh ngạc quá được, chủ yếu là trong mắt Doãn tổng, chuyện Trì Trọng Hành chỉ dạy cô quá mức khó tin.
Dựa vào quan hệ của hai người sau khi gia nhập căn cứ, không trùm bao tải lên đầu đối phương, không trói đối phương lại đã là tích cực làm theo lời kêu gọi xây dựng xã hội hài hòa văn minh rồi.
Sau vài phút ngắn ngủi đơ người, Doãn Vụ Thi nhanh chóng khôi phục năng lực phân tích: "Anh chắc chắn chứ? Không phải mọi người đều thắt dây tương đối giống nhau sao?"
"Không phải." Ngữ khí Trì Trọng Hành rất kiên định: "Mỗi người đều có thói quen của mình...!Giống như làm hoành thánh, có người gói như lá liễu cũng có người gói như thỏi vàng, mặc dù đều cùng hình dáng, chi tiết cũng sẽ khác nhau đôi chút."
Doãn Vụ Thi kéo một đầu dây: "Cho nên đây là chi tiết của anh?"
Cô vừa kéo, nút thắt liền chặt lại, đôi tay Trì Trọng Hành hơi căng ra, nhìn giống như hai người đang chơi dây.
Trì Trọng Hành nói: "Cô có thấy thắt ở dưới như vậy hơi khó khăn không?"
"Có một chút." Doãn Vụ Thi ăn ngay nói thật: "Nhưng cũng không đến nỗi, chắc do tôi quen tay.
Thế nào, anh thiết kế kiểu như này có dụng ý gì đặc biệt không?"
"Không có, cho nên tôi mới thắc mắc vì sao cô cũng có thói quen thắt như vậy." Ánh mắt Trì Trọng Hành rơi xuống bàn tay cô.
Tay Doãn Vụ Thi không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn một chút sơ với những người phụ nữ khác, khớp xương rõ ràng, ngon tay thon dài, nhìn tổng thể rất đẹp.
Chỉ là cô mải lo công việc, không chăm sóc gì nhiều nên không mịn màng như phụ nữ cùng tuổi, đầu ngón tay có vết chai mỏng nổi lên.
Anh dời tầm mắt: "Chi tiết này không có giá trị gì với cô hết, nếu không vòng thêm nửa vòng này, cô thắt bên trên sẽ tiện hơn."
Doãn Vụ Thi thử làm theo anh miêu tả.
Quả thật.
"Người bình thường sẽ không thắt nhiều thêm nửa vòng như tôi.
Tôi thắt như vậy, bởi vì tôi thuận tay trái."
Doãn Vụ Thi lập tức sửng sốt.
Trì Trọng Hành chớp chớp mắt: "Không phát hiện ra? Có vẻ tôi sửa khá thành công."
Người thuận tay trái ở tuổi này, khi nhỏ đa số đều bị cha mẹ, thầy cô bắt sửa lại thành tay phải, thế nên nhiều người có thể viết chữ, dùng đũa bằng cả hai tay, chỉ tại thời điểm nhất định nào đó mới biểu hiện ra tay thuận của mình.
- - Ví dụ như lúc không ai quản.
"Bây giờ tin rồi? Nếu trong căn cứ không có ai khác thuận tay trái, như vậy ngoài tôi, sẽ không ai thắt như vậy."
Có nghĩa là, toàn bộ thao tác của cô, cơ bản có thể xác định rằng do Trì Trọng Hành dạy cho.
Hả???
Quan hệ giữa hai người bọn họ tốt đến vậy sao?
Doãn Vụ Thi lập tức chìm vào khiếp đảm, ngược lại, Trì Trọng Hành không có chút nào bất ngờ với sự thật "Hai người đã từng rất thân thuộc".
"Xem như bây giờ có thể kết luận rằng: Chúng ta từng làm việc cùng nhau trong căn cứ, hơn nữa còn bị mất tất cả ký ức về căn cứ.
Còn kỹ thuật thắt nút, bởi vì cô đã ghi nhớ nó thành trí nhớ dài hạn, cho nên không bị quên mất."
Trì Trọng Hành nói xong, anh ngẩn người dừng lại một chút.
Cái từ "Trí nhớ dài hạn" này đáng ra không nên xuất hiện trong vốn từ vựng của anh-- chuyên môn của anh hoàn toàn không dính dáng gì đến thuật ngữ y học.
Khóe miệng anh hơi cong lên.
Nghĩ một chút liền biết học từ Doãn Vụ Thi.
"Vì sao?" Doãn Vụ Thi nghĩ không ra: "Vì sao phải xóa sạch ký ức về căn cứ? Phải bí mật đến cỡ nào mới như vậy.
Hoặc là..."
Hoặc là, chính hệ thống này cũng là một phần của "bí mật".
Đương nhiên đó cũng chỉ là đoán mò vô căn cứ, cô chưa nói ra, Trì Trọng Hành đã hiểu ý: "Chúng ta không có bằng chứng, rất khó để kết luận.
Nhưng nếu hệ thống đã lựa chọn chúng ta tiến vào, không thể để nó thất vọng."
Anh vừa dứt lời, tiếng chuông của vang lên.
Từ "vọng" cuối cùng bị bao phủ trong tiếng reng chói tai.
Trì Trọng Hành cúi đầu nhìn cổ tay còn bị trói của mình, anh nói với Doãn Vụ Thi: "Chắc là em trai cô, cô ra mở cửa đi."
Anh đoán không sai, Doãn Vụ Thi nhìn qua lỗ mắt mèo, Lam Xuân Kiều đứng bên ngoài, mỉm cười với cô như kẻ ngốc.
"Có gì không?" Doãn Vụ Thi mở then chốt cửa, cho cậu vào.
Lam Xuân Kiều biết cô ở trong phòng Trì Trọng Hành, thấy cô mở cửa, cậu cũng không bất ngờ gì: "Chị, anh Trì, em mới thu được tin tức của Cao Thuật..."
Cậu đột nhiên im bặt.
Kiều Kiều nhìn chằm chằm sợi dây thừng buộc chặt trên cổ tay Trì Trọng Hành vài giây, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn chị cậu vài giây, trong mắt ngập tràn nghi hoặc.
Cậu cẩn thận lùi lại một bước, mặt bánh [email protected] trắng nõn nhanh chóng đỏ lên: "Cái đó...!Quấy rầy rồi, tạm biệt!"
Lời tạm biệt không được chấp thuận.
Doãn Vụ Thi túm cổ áo cậu, túm người thả lên sofa, tiện tay đánh cậu một cái: "Nhãi ranh, suốt ngày nghĩ bậy bạ gì trong đầu vậy hả?"
Lam Xuân Kiều bất chợt bị ăn đòn, nước mắt s1nh lý không nhịn được chảy ra, cậu nhăn mặt ôm trán: "Chuyện này cũng không thể trách em được..."
Ai mà biết suy nghĩ của của người trưởng thành kỳ lạ thế nào.
Trì Trọng Hành vươn tay, Doãn Vụ Thi tự nhiên tháo dây cho anh, dồng thời không quên hỏi Lam Xuân Kiều: "Cao Thuật đã trở lại?"
Kiều Kiều nghẹn họng nhìn hai người bọn họ một lúc, sau đó mới hoàn hồn: "À, phải, cậu ấy cũng vừa mới thi xong.
Em mới hỏi cậu ấy có muốn thi chung với chúng ta không, cậu ấy nói sẽ suy xét một chút, ngày mai sẽ trả lời."
Cao Thuật vốn theo Doãn Vụ Thi chọn môn nghệ thuật, nhưng đáng tiếc, cậu không có vận may như Kiều Kiều, cũng không có mối nghiệt duyên vượt cả xác suất như Trì Trọng Hành, cho nên không vào cùng phòng thi với bọn họ.
Cùng Chu Tử Hạ trải qua 10