Doãn Nghi nhìn màn sương trắng đang lờ mờ bao vây xung quanh mình.
Cô nghi hoặc nhìn xung quanh, cảm giác như không gian này không có đích đến, chỉ là một mảng hư không.
“Tiểu Đào!”
Hình như có ai đó đang gọi cô, Doãn Nghi bước thật chậm theo tiếng gọi đó.
Cô chẳng thể biết được đi theo tiếng gọi đó có giúp cô thoát khỏi màn sương mù này hay không nhưng chân cô vẫn tự chủ bước đi.
Màn sương mờ trước mắt dần dần tan ra, trước mắt cô một vệt sáng lóe lên, Doãn Nghi nheo mắt lại.
Lúc mở mắt ra lại thấy bản thân mình được bàn tay của ai đó nắm chặt chạy thục mạng về phía trước.
Ai đó? Doãn Nghi muốn lên tiếng nhưng lại chẳng thể nói ra được câu nào.
Người đó như đang mấp máy môi muốn nói gì với cô nhưng mọi thứ xung quanh như bị cách âm không cách nào nghe được.
Doãn Nghi muốn nhìn thật kĩ gương mặt đó nhưng đều không thể thấy rõ.
Đó là một người con trai.
Mọi thứ xung quanh lại chuyển cảnh.
Lần này cô lại được người đó ôm vào lòng, nước mắt anh ấy cứ rơi.
Máu…trên bụng cô đã đỏ một mảng nhưng lại không có cảm giác đau.
Doãn Nghi mở mắt, mơ mơ màng màng nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Là mơ sao mà nó chân thật quá.
Nhìn ánh nắng nhẹ nhàng nhảy nhót trên thảm trắng tinh cô mới tin chuyện vừa nãy chỉ là mơ.
Doãn Nghi trong bộ dạng mơ mơ màng màng, đầu tóc rối bù, ngáp ngắn ngáp dài mở cửa đi ra.
Nhìn thấy bóng dáng tròng bếp, nghĩ chắc là Mạc Di Giai nên không màng gì đi vào phòng vệ sinh.
Cô cần giải quyết nổi buồn a.
“Di Giai, tớ đói rồi, có cơm chưa vậy.” Bụng Doãn Nghi đói meo reo òng ọc, liền giục Di Giai ở trong bếp.
“Tối hôm qua cậu về nhà à, mẹ Mạc có khỏe không?” Doãn Nghi thuận tay rót một cốc nước ấm vừa đi vào phòng bếp.
Nhưng khi thấy người trong bếp là ai thì suýt chút nữa cô đã sặc nước.
Chẳng phải đêm qua anh về rồi sao, tại sao còn ở trong bếp nhà cô.
“Anh…anh…anh tại sao anh lại ở đây?” Cô cảm thấy hoang đường rồi.
Người đàn ông này tối qua đã qua đêm tại nhà cô sao.
Nhưng chẳng phải anh nói về rồi sao.
Doãn Nghi nhìn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Mạc Di Giai đâu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nếu để cô nàng nhìn thấy cảnh này chắc sẽ sốc ngất tại chỗ mất.
Cô còn suýt nữa thì đứng tim đây.
“Vì có người không cho anh về.” Khương Duật Lãng thản nhiên trả lời, tay thoăn thoắt cắt hành lá cho vào nồi.
Doãn Nghi đen mặt, ai không cho anh về, trong nhà này chỉ có mỗi mình cô.
Sau khi nằm trên giường hớn hở chuẩn bị đi gặp chu công thì anh vẫn còn dọn dẹp ở ngoài.
Cô lúc đó cảm thấy rất kì dị, Khương tổng uy nghiêm, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ trên thế giới vậy mà ở nhà cô lại hết vào bếp lại ra phòng khách dọn dẹp.
Vốn định chờ khi anh rời đi, cô mới thực sự nhắm mắt ngủ nhưng chỉ vài phút sau thì mí mắt cô liền nặng trĩu cứ như thế vui vẻ đi gặp chu công.
Nhưng cô ngỡ là anh đã về rồi, ít ra thì cô tin lời anh nói là như thế.
“Anh nói gì vậy, trong nhà này còn ai ngoài tôi chứ, chẳng lẽ anh nói tôi giữ anh lại sao.” Doãn nghi bĩu môi, cô ngủ rồi làm sao giữ anh được chứ.
Chưa kể, cô muốn anh đi còn không được nữa là.
“Thế đêm qua, ai là người níu tay anh, không cho anh rời khỏi, nhà em có ma sao.” Khương Duật Lãng cười cười, nhìn biểu cảm đáng yêu của cô liền muốn trêu chọc một chút.
Quả thực cô nhóc này đêm qua đã kéo lấy tay anh rồi nắm chặt không chịu buông.
Vẻ mặt cô lúc đó rất khó chịu, hai hàng mày thanh tú cau chặt, lo lắng cô gặp ác mộng nên anh cũng không muốn rời đi.
Sau đó sợ cô sẽ hoảng sợ nên đã ôm cô ngủ tới sáng.
Doãn Nghi mặt nghi hoặc nhìn anh.
Ma? Con ma nào dám níu tay anh vậy.
“Tôi đã giữ anh lại