Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, ánh mắt mê man của Doãn Nghi nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Hương thơm của anh xâm chiếm khoang ngực cô, k1ch thích từng tế bào trong cơ thể.
Hơi thở nóng hổi của cô phả vào tay anh vẫn đang đặt trên miệng cô.
Trong bóng tối lờ mờ đó, cô dường như vẫn thấy được ánh mắt sáng của anh.
“Không sao chứ?” Nhận thấy hơi thở nóng hổi của cô phải vào tay mình, anh lo lắng hỏi.
Định rút tay lại thì bỗng nhiên anh cảm nhận được có gì đó ươn ướt, mềm mại li3m vào tay anh.
Doãn Nghi như có gì đó k1ch thích trong người, ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt cô.
Cơ thể đã bắt đầu khó khống chế, cô muốn một thứ gì đó giúp cô giải tỏa.
Doãn Nghi đưa lưỡi li3m bàn tay to lớn đó của anh, tay bắt đầu không an phận lần mò từ eo đến bụng anh.
Khương Duật Lãng hít một hơi thật sâu, bàn tay cô như đang đốt lửa trên người anh.
Trong bóng tối tịch mịch không thể thấy được khuôn mặt anh, nhưng tiếng hít thở sâu đó cô nghe rất rõ.
Bầu không khí hừng hực vì lửa nóng.
Như được gì đó tác động vào tâm trí, Doãn Nghi liền đẩy anh ra.
Lý trí còn sót lại giữ vững tinh thần Doãn Nghi.
Lúc cô uống ly rượu đó từ Hạ Tuyết chắc chắn đã bị bỏ thuốc.
Mắt cô hằn lên tia máu, sự kiềm chế của cô đã đến giới hạn nhưng vẫn phải giữ bản thân mình.
“Không được, không được, mình phải tỉnh táo…” Cơn nóng bốc lên từ dưới thiêu đốt cơ thể Doãn Nghi, cô rất muốn, rất muốn được thỏa mãn nhưng không thể cưỡng ép anh thêm được.
Cô chắc chắn nhịn được, cảm giác bản thân mình bắt đầu khó chịu, bứt rứt, nơi nào đó trống trải liền cắn vào tay mình.
Cơn đau giúp cô xoa dịu đi đôi chút nhưng vẫn không thể hết.
Nhìn Doãn Nghi đang chật vật trong khổ sở, Khương Duật Lãng bước đến ngồi cạnh cô, kéo cánh tay đã bị cô cắn đến rướm máu.
Lấy khăn tay từ trong túi băng nó lại cho cô.
“Nghi Nghi, anh đưa em về.”
Doãn Nghi nhìn chiếc khăn quấn quanh tay mình, rồi lại nhìn anh.
Hơi thở cô bắt đầu gấp gáp hơn, tại sao cô lại phải từ chối anh, anh và cô cũng đã cùng nhau một lần.
Anh không hề cưỡng ép cô, ngay lúc này chỉ có mình anh có thể giúp cô.
Nghĩ vậy, Doãn Nghi liền chồm lên người anh, ấn anh xuống sàn, bắt đầu hôn lên môi anh.
Khi hai bờ môi chạm nhau, xúc cảm khiến cả hai cùng run lên.
Môi anh rất mềm mại nhưng lúc nào cũng lành lạnh.
Kĩ thuật hôn của cô không tốt lắm, chỉ có thể cắn cắn lấy môi anh.
Khương Duật Lãng không ngờ cô sẽ chủ động như vậy, tay liền siết chặt lấy eo cô, đáp lại nụ hôn của cô.
Cách hôn của anh tốt hơn cô nhiều, giây sau đó liền tách môi cô ra đưa lưỡi mình vào trong, quấn quýt lấy đầu lưỡi ấm nóng của cô.
Hai người cứ như thế đến khi anh cảm thấy cô đang hụt hơi mới rời đi.
“Duật Lãng, em…” Doãn Nghi không thể kiềm chế nỗi nữa.
Tác dụng của thuốc quá mạnh, nó khiến cô trở nên hèn mọn mà h@m muốn anh.
Khương Duật Lãng bế cô lên, tiện tay khóa trái cửa phòng, rồi rảo bước đến sofa: “ Nghi Nghi, anh sẽ dạy lại cho em cách hôn.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, ấn người cô xuống và bắt đầu hôn.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Đầu lưỡi ấm nóng của anh bắt đầu di chuyển xuống cần cổ trắng ngần, bàn tay kéo tụt váy của cô lộ ra bầu ng ực đầy đặn.
Anh bắt đầu hôn xuống ngực, cô cảm thấy từng đợt kh0ái cảm đang dần đến.
Khi anh ngậm lấy nh* hoa của cô, liền không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Ánh mắt cô tê dại, không ngờ mình lại có thể thốt ra tiếng như vậy.
Khương Duật Lãng như chìm đắm vào cơn mê dại này, cơ thể cô chưa bao giờ thôi thu hút anh.
Anh xốc váy cô lên, nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại, lại tiếp tục hôn lên môi cô, nuốt những âm thanh yêu kiều đó vào trong.
Nhưng đợi một lúc sau, vẫn không thấy anh động tĩnh, cô gấp gáp, cô cần được lấp đầy:
“Duật Lãng, giúp em…”
Trong đêm tối, cô như nghe ra tiếng cười nhẹ của anh.
Sau đó liền nhận được nụ hôn của anh, thứ đó liền đâm sâu vào cơ thể cô.
Doãn Nghi kêu lên một tiếng, anh liền hôn lên.
Trong căn phòng tối tăm đó lại hừng hực cảnh xuân…
Có lẽ vì đã được giải tỏa, cô ngủ thiếp đi trong lòng anh, về đến biệt thự anh liền bế cô đặt lên giường.
Nhưng khi anh định đi thì cô lại níu lấy tay anh, ấn anh xuống giường.
Nhìn ánh mắt mê man của cô, mắt anh tối lại, có vẻ thuốc quá nhiều nên vẫn chưa hết tác dụng.
Anh lật người cô lại, trút bỏ bộ váy và quần áo trên người, lại một