Vì cách ngày đính hôn chỉ còn năm ngày, nên mọi thứ đã được chuẩn bị từ ngày hôm nay.
Đối với người có quyền cao chức trọng thì dù là lễ đính hôn cũng cần phải tổ chức sao cho long trọng.
Vì cũng chỉ là đính hôn lên chuyện này chỉ có những người thân thiết với hai bên đến dự và đặc biệt sẽ không có nhà báo.
Lễ đính hôn này cũng không được đồn ra bên ngoài.
Điều kiện này của Giang gia vô cùng tức giận.
Mang danh là thông gia tương lai với nhà hào môn những lại không có ai biết, nghĩ xem liệu có ai không tức giận?
Mới sáng sớm, Mặc Mộc Lan đã ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp, lộng lẫy, cô ta đi đến điểm hẹn với Giang Hạ Thần để chọn địa điểm và trang phục.
Nhưng đợi mãi mà không thấy Giang Hạ Thần xuất hiện.
Đợi từ bảy giờ sáng đến bây giờ là hai giờ chiều rồi, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại.
Khi cô ta sắp lả vì đói thì một chiếc sang trọng dừng lại trước mặt.
Đưa đôi mắt ra nhìn, cửa kính xe đang hé mở, cô có thể đoán ra người trong xe chính là Giang Hạ Thần, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì người bước xuống xe lại khiến cô ta tức giận.
Người đó tất nhiên không phải là Giang Hạ Thần và cũng không phải là Mặc Khả Niệm.
Người đó là thư kí của anh-Mộc Khiêm.
Sau khi bị Giang Hạ Thần đá xuống xe, anh ta ngại ngùng từng bước tiến về phía Mặc Mộc Lan.
Nhìn chiếc xe sang trọng đang rời đi, cô ta hoảng loạn vội vã đuổi theo, miệng không ngừng gọi lớn:
- Hạ Thần, Giang Hạ Thần, em ở đây mà.....!
Nhìn thấy Mặc Mộc Lan đang phát hoả, tâm tình của Mộc Khiêm cũng cảm thấy cô ta thật ngu ngốc, đuổi theo cái thứ mà mình không bao giờ với được.
- Mặc tiểu thư, tôi là thư kí của Giang tổng, hôm nay tới đây để cùng cô bàn chuyện đính hôn.
Không biết Mặc tiểu thư đây không phiền chứ?
Liếc nhìn Mộc Khiêm, Mặc Mộc Lan càng thấy tức giận hơn, cô ta hét lớn:.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
- Phiền!
Mộc Khiêm cũng chẳng mấy quan tâm, anh mỉm cười nói:
- Vậy cô cứ đi chọn đồ theo ý thích đi.
Chọn xong thì gửi cho tôi.
Sau đó, Mộc Khiêm rút từ trong túi ra một tờ danh thiếp rồi đưa cho cô ta:
- Đây là danh thiếp của tôi.
Có chuyện gì cứ nói với tôi.
Nói xong, anh tiếp tục lấy ra chiếc thẻ:
- Còn đây là thẻ, trong đây có một số tiền khá lớn đấy, cô có thể dùng nó để chi trả cho toàn bộ thứ cô muốn.
Cầm lấy hai món đồ anh đưa, Mặc Mộc Lan cảm thấy bản thân như ăn mày được Giang gia bố thí cho vậy.
Toan định vứt đi thì lại nghe Mộc Khiêm nói:
- Ấy chết, Mặc tiểu thư sao lại nóng vội như thế? Trong thẻ kia con số có thể nên đến mười tỷ đó.
Vất đi vậy có tiếc quá không? Mà còn danh thiếp nữa, vất đi rồi nếu cô mua đồ, chọn chỗ tổ chức lễ đính hôn xong thì biết báo lại với ai để sắp xếp mọi thứ ổn thoả cho cô được.
Nghe những lời Mộc Khiêm nói, cô ta lại