Hoàn thành xong thủ tục, Mặc Khả Niệm lên máy bay.
Ngồi vào vị trí của mình cô có một chút hồi hộp.
Mở tờ giấy lúc sáng Mặc Hàm đưa cho cô ra xem.
Bên trong có số điện thoại của một người sẽ dẫn dắt cô trong mấy ngày hôm nay nhưng sao cô cứ thấy cái số này quen quen phải nói là rất quen.
Chắc là giống một vài số với một người nào đó trong danh bạ của cô thôi thôi nên Mặc Khả Niệm cũng chẳng mấy để ý nữa.
Ngoài ra còn có tên khách sạn và số phòng của cô sẽ ở trong thời gian sắp tới.
Không ngờ chuyến công tác lần này cũng chuẩn bị kĩ lưỡng thật.
Thế đây phải cảm ơn sự may mắn của cô hay là phải cảm ơn sự chu đáo của Giang gia nhỉ?
Cất tờ giấy vào trong túi xách, máy bay bắt đầu di chuyển.
Từ đây sang Mỹ cũng phải mất mười lăm tiếng tính cả thời gian dừng lại ở một sân bay quốc tế khác.
Thời gian còn dài như vậy thôi thì cô cứ ngủ một giấc đã.
Nói là làm, Mặc Khả Niệm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc này cô luôn có cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình rồi còn vuốt tóc, nắm tay cô.
Nhưng vì quá mệt, tối qua còn ngủ muộn nên cô không thể mở mắt ra được.
Khi chuyến bay dừng lại, Mặc Khả Niệm nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.
Cô cúi đầu xem như chào hỏi rồi lấy hành lý đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian đợi chuyến bay tiếp theo, Mặc Khả Niệm thả bước chân tại sân bay, cô đi dạo vòng quanh ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Đẹp thật đó.
Lần đầu tiên cô được đắt chân đến các nước láng giềng bên cạnh nước mình.
Đất nước của họ thật sự rất đẹp.
"Tách." Sau khi có một tấm ảnh vừa ý, một người đàn ông mặc một bộ đồ đen, đội mũ, đeo khẩu trang nở nụ cười thoả mãn rồi bước đi.
Chuyến bay thứ hai lại tiếp tục.
Lần bay thứ hai này Mặc Khả Niệm có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô mở điện thoại lên, đeo tai nghe vào rồi nghe bài nhạc mình yêu thích.
Thế mà cô lại ngủ quên luôn từ lúc nào không hay.
- Cô ơi, cô có thể đổi chỗ với tôi không?
Người phụ nữ tầm ngoài năm mươi tuổi cau mày hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Tôi muốn ngồi chỗ của cô.
Mong cô đổi chỗ cho.
Vừa nói người đàn ông vừa liếc nhìn sang cô gái đang ngủ say ở ghế bên cạnh.
Người phụ nữ trung niên kia như hiểu ra một điều gì đó rồi đứng dậy rời đi.
Ngồi xuống ghế, người đàn ông khẽ cảm thán, đi máy bay như này chắc có ngày anh sẽ chết mất.
Sống ba mươi hai năm trên đời này anh chưa bao giờ phải trải nghiệm cái cảm giác đi máy bay như vậy vì thường muốn đi thì đã có máy bay riêng.
Chỗ ngồi hạng VIP của máy bay thông thường hoá ra cũng chỉ có vậy thôi.
Nhưng vì người con gái bên cạnh thôi thì chấp nhận vậy.
Chuyến bay thứ hai hạ cánh.
Lần này là đến sân bay JFK của New York.
Bắt một chiếc xe đi đến khách sạn của mình, cô tính khi nào gần đến khách sạn cô sẽ gọi cho người dẫn dắt kia.
Chiếc xe taxi cứ bon bon trên đường.
Từ xa cô đã nhìn thấy toà khách