- Xin phép mọi người con vào nhà vệ sinh một lát ạ.
Mặc Khả Niệm không thể chịu đựng được cái trò biến thái của Giang Hạ Thần nữa rồi.
Tức giận rời đi, vào nhà vệ sinh tát nước lên mặt cho tỉnh táo.
Cô không thể ngờ rằng không những gặp lại anh còn kèm được quà tặng mát xa chân kinh khủng kia của anh nữa.
Làm như vậy thì rốt cuộc có gì hay ho chứ? Chắc cô phải tìm cách ra về trước thôi chứ cứ ở lại chắc cô chết mất.
Vừa quay lưng ra thì cô lại bắt gặp hình ảnh Giang Hạ Thần đang đứng chắn ở trước cửa nhà vệ sinh.
Cô ngạc nhiên, nói:
- Giang Hạ Thần? Đây là nhà vệ sinh nữ đó, anh định làm gì vậy?
Giang Hạ Thần nở nụ cười châm chọc cô:
- Không gọi là nhóc nữa rồi à? Biết sợ rồi sao, tiểu bảo bối...?
Mặc Khả Niệm hít một hơi thật sâu kiềm chế lại cơn giận sắp bộc phát của mình, cô đáp:
- Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh.
Mong anh tránh đường.
Giang Hạ Thần cũng không có ý định sẽ làm khó cô liền né sang một bên nhường đường cho cô.
Mặc Khả Niệm bước ra ngoài chưa được hai bước chân liền bị Giang Hạ Thần dùng lực kéo mạnh vào bên trong.
Thuận tay anh khoá luôn chiếc cửa vào.
Ép cô vào tường, anh bắt đầu hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng như trái dâu tây của cô.
Mặc Khả Niệm tức giận liên tục dùng tay đánh lên người anh yêu cầu anh dừng lại.
Nhưng Giang Hạ Thần nào chịu để im.
Anh nắm chặt lấy cổ tay cô rồi đưa lên giam giữ ở trên đỉnh đầu.
Điều khiển chiếc lưỡi của mình, anh dùng sức cậy hàm răng của Mặc Khả Niệm ra, nhưng anh nghĩ cô lại dễ dãi đến mức để anh cho lưỡi vào càn quét khoang miệng cô sao?
Thấy cô vẫn cứng đầu, anh liền đưa một tay đang ôm eo cô lên phía trên rồi thẳng thừng bóp mạnh một bên ngực của cô.
Nếu cô đã không chịu hợp tác thì anh đành phải sử dụng biện pháp mạnh thôi.
Vì đau mà Mặc Khả Niệm hét lên nhưng lại bị miệng anh chặn lại chỉ có thể ú ớ.
Nhân cơ hội cô há miệng, Giang Hạ Thần liền đưa lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi cô.
Anh mút chặt lấy cánh môi đỏ ấy, cảm nhận dư vị đầy ngọt ngào của cô, anh thầm cảm thán.
Mặc Khả Niệm vô cùng tức giận, nhân lúc anh đang vui vẻ hưởng thụ cảm giác sung sướng, cô liền dùng rắng cắn vào môi dưới của anh.
Giang Hạ Thần dù đau đớn nhưng vẫn không có ý định sẽ buông tha cho cô.
Anh càng dần càng ép chặt cô hơn, không để tạo ra một khoảng cách nào.
Hai thân thể áp sát vào nhau chỉ cách một lớp vải.
Mặc Khả Niệm có thể cảm nhận rõ được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của cả hai đang dần tăng lên.
Hôn đến khi hô hấp của cả hai đều trở nên khó khăn, Giang Hạ Thần mới miễn cưỡng buông môi cô ra.
Vừa thả ra, anh liền cảm nhận được cô đang cố gắng dãy dụa.
- Tên khốn biến thái này, mau thả tôi ra.
Mặc Khả Niêm vừa tức giận vừa tủi nhục lên tiếng quát mắng.
Nhưng Giang Hạ Thần vẫn mặt dày trêu trọc cô:
- Tiểu bảo bối, chuyện gì chúng ta cũng xảy ra rồi, em còn ngại ngùng cái gì?
- Anh là anh rể tương lai của tôi, là vị hôn phu của chị gái tôi đó.
Tôi nghiêm cấm anh làm chuyện quá giới hạn với tôi.
Giang Hạ Thần nở nụ cười quỷ dị, một tay vẫn giữ chặt cổ tay cô ở trên đỉnh đầu, một tay bắt đầu chạm lên đùi cô rồi dần dần luồn vào bên trong váy cô.
Mặc Khả Niệm sợ hãi hét lớn:
- Anh mau buông tôi ra.
Đừng động vào người tôi, tên biến thái Giang Hạ Thần này.
Không hiểu tại sao trong thâm tâm của Giang Hạ Thần bây giờ, cô càng