Tô Cẩm Hoan không dám nghỉ ngơi quá lâu, sau khi tỉnh lại cô đứng dậy mở điện thoại di động ra kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, thấy quỹ đã được chuyển tiền vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
Chi phí y tế tháng này của Tiểu Viễn cuối cùng đã được thanh toán.
Nghĩ đến bắt đầu từ tháng sau, quỹ sẽ ngừng chuyển tiền, đầu cô có chút đau. “Mặc dù ông làm khó dễ tôi, nhưng nếu tôi không chết, ông cũng chỉ là một kẻ thua cuộc.” Tô Cẩm Hoan đặt điện thoại xuống, nắm chặt tay, tự mình làm ra một động tác cổ vũ. Cô đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, rồi lát nữa sẽ tới bệnh viện. “Cẩm Hoan.” Tô Chấn Hùng đang đợi ở bên ngoài, thấy cô đi ra thì lập tức tiến lên cười hỏi: “Ngươi cùng Hoắc thiếu…” Tô Cẩm Hoan cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi cùng hắn không có quan hệ gì.
Ông muốn lợi dụng mối quan hệ của tôi để làm hài lòng anh ta, thì tôi cũng hết cách." "Đứa nhỏ này, sao con lại nói vậy? Bố đây chỉ là quan tâm đ ến con thôi." "Nếu vậy thì tôi thực sự rất được “cha tôi” cưng chiều nha.
Tôi còn tưởng rằng từ “quan tâm” không có trong từ điển của cha tôi đấy." "Mày...!mày tỏ cái thái độ gì đấy hả..." Tô Chấn Hùng tức giận đến tim gan đau. Tô Cẩm Hoan lười