Sự tức giận phát ra tràn ngập từ anh ta, ánh mắt hung ác và tàn bạo khiến cô run sợ.
Có lẽ một người đàn ông bá đạo như anh ta chắc chưa từng bị phụ nữ đánh lần nào, vừa rồi sau khi đánh anh ta xong, cô cũng choáng váng, nhưng cô không hối hận, ai bảo anh ta sỉ nhục nhân cách của cô.Cô áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng, hếch cằm, ngang ngược không sợ hãi nói: “Tôi không xin lỗi.” Cô rất thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là hắn có thể sỉ nhục cô như vậy được.“Cô muốn chết à?” Anh là thiên tử kiêu ngạo, xuất thân là người thừa kế tập đoàn Hoắc thị, cô là người đầu tiên và duy nhất dám tát anh. Tô Cẩm Hoan cố chấp nâng cằm lên, trong lòng phập phồng kịch liệt, mặc dù sợ hãi run rẩy, nhưng vẫn duy trì trạng thái kiêu ngạo không khuất phục.Tuy thân hình nhỏ nhắn là thế nhưng lại mang theo khí thế kiêu ngạo không thể coi thường, Hoắc Liệt Trần đấm mạnh vào ghế sô pha, giống như một con dã thú nổi giận, gầm lên: "Cút...!cút ngay khỏi đây."Nếu để cô ở lại đây, anh không biết mình sẽ làm gì với cô nữa.Như được đại xá, Tô Cẩm Hoan nín thở, chạy trốn với tốc độ 100 mét, nhanh chóng ra khỏi nơi điên dồ này...... Biết Hoắc Liệt Trần đã tới, người quản lý vội vàng chạy tới, vừa bước vào trong phòng liền cảm nhận được khí thế áp bách mạnh mẽ của nam nhân trong phòng.
Thấy vậy, người quản lý liền gật đầu khom lưng, cung kính xin chỉ thị: "Hoắc thiếu gia, ngài có mệnh lệnh gì, xin hãy nói cho tôi ạ."Hoắc Liệt Trần nheo đôi mắt đen dài hẹp vừa sâu vừa sắc bén lại, tùy ý dựa vào ghế sô pha, đôi chân dài uốn lượn rất bắt mắt, cà vạt nới lỏng, tao nhã sang trọng như một kẻ lười biếng hung hãn.
Cánh tay mảnh khảnh của anh ta đang đặt trên ghế sofa trong tư thế thoải mái, những ngón tay dài xương xẩu thì gõ gõ nhịp nhàng xuống thành ghế.Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, lạnh lùng ra lệnh: "Tìm cho tôi mười mỹ nhân nóng bỏng vào đây.""Cái gì?"