Khi Tô Cẩm Hoan trở lại nhà họ Tô, cô không quan tâm đ ến sự đau đớn vùng dưới thân của mình, mà chạy qua hỏi người hầu trong nhà xem cha cô đang ở đâu, thì biết được cha cô Tô Chấn Hùng đang tiếp khách ở trong thư phòng.
Vì vậy, cô lao thẳng đến chỗ của ông ta, muốn chất vấn ông ta tại sao tháng này không gửi tiền hàng tháng cho cô.
Bởi vì, ông ta là người phụ trách sản nghiệp nhà họ Tô nên chỉ có ông ta mới có quyền ngừng đưa tiền sinh hoạt phí cho cô. Tình trạng của Tiểu Viễn rất nghiêm trọng, hiện tại mỗi ngày đều phải uống thuốc, một khi ngừng thuốc hậu quả sẽ rất thảm khốc, cô tuyệt đối không thể để thằng bé ngừng uống được. “Bố cô đang cùng khách quý trong thư phòng bàn công việc, đừng có mà quấy rầy, cô trở về phòng trước đi.”Tô phu nhân (mẹ kế của cô) từ trong thư phòng đi ra, vừa thấy cô đi tới thì lập tức đóng cửa lại, trên mặt tràn đầy lệ khí tỏ vẻ không hài lòng. Tô Cẩm Hoan híp đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm nói: "Tránh ra, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ba tôi."Tô phu nhân đứng ở trước cửa, liếc nhìn cô một cái, bộ dạng nhếch nhác, mặc quần áo nam nhân, ướt từ trong áo khoác trở ra, bà ta trên mặt lộ ra khinh thường nói:"Còn có lời gì muốn nói thì chờ bố cô đi ra...!Cút về đi, đừng có mà ở chỗ này làm phiền bố cô."Bà ta ghét nhất những kẻ ngu dốt, đặc biệt là đứa con riêng chết tiệt này. Khóe môi Tô Cẩm Hoan hơi nhếch lên, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú như búp bê tráng men, lộ ra vẻ lạnh lùng bá đạo: “Tôi muốn vào, bà ngăn cản tôi được không?”Tô phu nhân tức giận, nâng tay lên, tát vào mặt cô một cái.“Bốp...” Tô Cẩm Hoan đột nhiên nắm lấy cổ tay bà ta, sát ý b ắn ra từ trong đôi mắt lạnh lùng: “Bà dám đánh tôi.” Lực lòng bàn tay của cô rất mạnh, như muốn bóp nát tay của bà ta, khiến bà ta phát ra một tiếng kêu như heo kêu:"Ôi...!cái móng heo thấp hèn...!cô biết cô đang làm cái gì không...!buông ra...!buông ta ra..."Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Tô Chấn Hùng từ bên trong đi ra, hắn hỏi với vẻ mặt không hài lòng: "Mấy người