Tầng 81 bệnh viện quốc tế BangKok tại văn phòng của viện trưởng Tommy đang bận rộn với đống tài liệu bệnh án của các bệnh nhân do cậu trực tiếp điều trị.
Khuôn mặt thanh thoát trong cặp kính trong suốt vô cùng xinh đẹp.
" Cốc Cốc Cốc "
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
- Vào đi "
Tommy nhẹ lên tiếng, mắt vẫn chuyên chú dán vào màn hình máy tính.
- Viện trưởng, có ngài Jimmy và ngài Mark SiWat đến tìm ạ "
Một nữ y tá lên tiếng báo cáo
- Được rồi mau mời họ vào đi "
Tommy rời mắt khỏi màn hình máy tính vui vẻ mỉm cười với nữ y tá
- Vâng thưa viện trưởng "
Nữ y tá cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
" Cạch "
Tiếng cửa một lần nữa bật mở, hai người đàn ông âu phục chỉnh tề từ bên ngoài sải bước đi vào.
- Đã lâu không gặp Mark SiWat "
Tommy mỉm cười bước tới.
- Tommy tại sao cậu...?
Mark có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Tommy.
- Chủ tịch tôi quên báo cáo với anh, người hôm nay chúng ta gặp, chính là Tommy "
Jimmy lên tiếng
- Tại sao cậu lại biết Gun?
Mark nhíu mày thắc mắc nhìn Tommy
- Này, Mark SiWat cậu đừng quên chúng ta là bạn thân đấy nhé, những người thân cận với cậu mình biết không xót lấy một người đấy "
Tommy nhếch môi cười.
- Gun đang ở đâu?
Mark nóng nảy hỏi
- Từ từ đã, đừng vội chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đã "
- Tôi hỏi Gun Napatn đang ở đâu!!
Mark gằn giọng
- Rồi rồi tôi chỉ cho cậu là được chứ gì?
Tommy nhìn Mark lắc đầu, cậu bước tới bàn làm việc đưa tay ấn vào nút gọi của điện thoại bàn.
- Y tá trưởng vào phòng tôi một chút "
Không lâu sau đó một nữ y tá từ bên ngoài bước vào.
- Viện trưởng "
Nữ y tá cúi đầu chào Tommy
- Đưa ngài Mark SiWat đến phòng của bệnh nhân Gun Napatn "
- Vâng thưa viện trưởng "
Nữ y tá trưởng cúi đầu nhận lệnh
- Ngài Mark SiWat mời ngài theo tôi "
Mark nhanh chóng cùng nữ y tá trưởng rời khỏi văn phòng.
- Như vậy liệu có ổn không?
Tommy lo lắng nhìn theo bóng lưng Mark dần khuất ở phía cửa
" Chụt "
Jimmy bước tới ôm lấy Tommy từ phía sau nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má cậu.
- Đừng lo bảo bối à, mọi chuyện sẽ ổn thôi "
- Mong là như lời em nói "
Tommy đưa tay ôm lấy cánh tay của người đàn ông đang ôm chặt mình nhẹ nhàng mỉm cười.
Nữ y tá trưởng đưa Mark đến căn phòng bệnh vip nằm ở cuối hành lang của bệnh viện.
- Thưa ngài đây là phòng của cậu Gun
Napatn "
- Cảm ơn cô "
Mark gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa bước vào trong.
Căn phòng bệnh lạc lõng bốn bức tường trắng xóa, một thân hình nhỏ nhắn xanh xao nằm yên vị trên chiếc giường bệnh, do tác dụng của thuốc nên đã làm người nằm trên giường từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ.
" Hưm "
Gun hơi nhíu mày, dường như có vẻ đang rất khó chịu.
Mark trông thấy những biểu cảm của Gun liền sải bước nhanh chóng tiến lại gần phía giường bệnh của cậu
- Gun "
" Hưm...nước...nước..."
Giọng Gun thều thào đứt quãng
- Muốn uống nước sao?
Giọng Gun tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để Mark nghe thấy, hắn nhanh chóng cầm lấy bình nước rót vào chiếc ly thủy tinh bên cạnh rồi vội vã ngồi xuống cạnh giường bón nước cho Gun.
Trong cơn mơ màng Gun yếu ớt hé mở đôi mắt một cách nặng nề hình ảnh của người đàn ông quen thuộc kia liền hiện lên trong tầm mắt làm cậu hoảng sợ mà bừng tỉnh.
" Á "
" Xoảng "
Gun la lên, đồng thời hất tay một cái làm chiếc ly vuột ra khỏi tay Mark rớt xuống sàn tạo thành một tiếng động lớn.
Gun hoảng loạn bật dậy cả người run rẩy thu vào một góc giường khuôn mặt sợ hãi cúi gầm xuống miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói.
- Đừng...làm ơn...đừng làm hại...con tôi...làm ơn...
- Tôi sẽ rời khỏi đây...nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa...làm ơn đừng làm hại còn tôi...làm ơn...
Gun thều thào, cả cơ thể không ngừng run rẩy.
- Gun bình tĩnh đi "
Mark vội tiến lại gần Gun
- Không...đừng...đừng giết con tôi...làm ơn...hức...hức...
Gun hoảng loạn vùng vẫy hai tay ôm chặt lấy bụng như đang cố ra sức bảo vệ sinh linh bé nhỏ đang tượng hình trong bụng mình.
- Gun bình tĩnh, tôi...tôi sẽ không làm hại đứa bé, em bình tĩnh một chút có được không "
Mark cố giữ chặt lấy Gun ra sức trấn an cậu
- Thật...thật không...lời anh nói là...là thật chứ?
Gun e sợ nhìn người đàn ông trước mặt
- Là thật "
Mark gật đầu
- Anh...anh sẽ không bắt tôi bỏ em bé đúng chứ...
Đôi mắt Gun ngấn lệ đôi môi khô khan tái nhợt khẽ mấp máy.
- Phải phải tôi sẽ không bắt em bỏ đứa bé nữa, tin tôi "
- Hức...hức
Gun oà khóc những giọt nước mắt cứ vậy mà nối tiếp nhau lăn dài trên gò má cậu.
Mark vội vã ôm lấy cậu vào lòng
- Gun xin lỗi em...
Hắn ôm chặt lấy Gun,