Tùng San đang cẩn thận ôm một hộp lớn tinh xảo trong tay, lúc đi vào thang máy muốn đưa một tay ra ấn nút tầng 7, nhưng khi cánh tay vừa đưa ra một chút, cái hộp kia liền hơi nghiêng trượt về một bên, may mà người đứng bên cạnh giúp cô kịp thời.
"Tầng mấy?" Người kia hỏi.
"Tầng 7, cảm ơn." Tùng San trả lời.
Chiếc hộp trước ngực quá lớn che khuất phần lớn tầm nhìn, cô chỉ cố nhìn thấy, đó là một người đàn ông phong thái phi phàm. Lại liếc thêm cái nữa, nhìn cũng có vẻ rất đẹp trai.
Trong thang máy bốn phía đều là gương bóng loáng, ngọn đèn trên đỉnh đầu hắt vào, phản xạ khắp bốn phương tám hướng, ánh sáng chói mắt khiến Tùng San có chút chóng mặt.
Di động trong túi xách vang lên nhưng cô lại không còn tay để nhận.
Vẫn tiếp tục vang lên.
cô cảm thấy vô cùng khó xử. Cũng may người đàn ông bên cạnh ngược lại rất bình tĩnh, vẫn đứng bên trái cô, tao nhã trầm mặc.
Tùng San vừa khó xử vừa có một chút hối hận, tiếc nuối, thật ra cô nên giảm bớt sĩ diện chủ động gọi điện thoại cho Chu Trường An giải hòa, sau đó sẽ có ngay một người khỏe mạnh để nhờ vả, đâu phải một mình mang bánh gato từ tiệm bánh xa như vậy tới đây. Còn mất hơn một trăm tệ tiền xe, mấu chốt là cánh tay cô đã nhức mỏi lắm rồi.
Tất cả đều vì đêm qua hai người bọn họ cãi nhau một trận.
Nguyên nhân thực ra rất vớ vẩn. Tùng San nói chuyện với Chu Trường An ước gì mình cũng có thể giống Cố Lâm Lâm tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật lớn, Chu Trường An nghe cô nói xong, đột nhiên lại lên cơn quái đản nói “Em sao có thể so sánh mình với Lâm Lâm được, em cho rằng em là ai thế?”
Tùng San lập tức nổi giận, chỉ vào mũi hắn hỏi, “Anh nói thế là có ý gì? Rốt cuộc anh là bạn trai em hay bạn trai cô ta?” Chu Trường An không lạnh không nóng không nói gì, kết quả Tùng San tức giận quay người về thẳng ký túc xá. Cả ngày hôm nay cũng không thèm gọi điện thoại cho hắn, thà rằng một mình đi xa như thế để lấy bánh gato.
Theo lý thuyết, với tính tình của Chu Trường An, sáng nay sẽ gọi điện thoại đến cầu xin tha thứ. Nhưng rõ ràng cả ngày hôm nay cũng không có động tĩnh gì. So sánh về độ bướng bỉnh, Tùng San có lúc nào chịu thua. Cho nên tất nhiên cô cũng sẽ không chủ động gọi cho hắn, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp, xem phản ứng của hắn thế nào rồi mới quyết định có cần chiến tranh lạnh nữa hay không.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông kia rất có lễ độ, trước khi đi ra ngoài còn giúp cô ấn nút giữ cửa thang máy, cô cười nói cảm ơn, ôm bánh gato đi tới, lại phát hiện, hóa ra người này cùng đường với cô.
Hai người một trước một sau, cự ly không xa cũng không gần. Trong hành lang dát vàng lộng lẫy, thảm trải sàn hoa văn màu đỏ sậm rất dày, đôi giày cao gót Tùng San mới mua giẫm lên đó không phát ra một chút âm thanh nào.
Tiệc sinh nhật của Cố Lâm Lâm được tổ chức trên tầng cao nhất. Hôm trước Lý Yến vụng trộm nói cho cô biết, tiệc sinh nhật lần này tiền thuê trọn phòng thôi đã hơn 1 vạn tệ. Cho nên Tùng San mới có thể vì đẳng cấp của bữa tiệc, cắn răng quyết tâm đến cửa hàng bánh của Đức đặt làm một cái bánh gato . Với tư cách là bạn cùng phòng, như vậy cũng đã rất có lòng rồi.
Tùng San nhìn chằm chằm nhìn vào số phòng của những phòng đã đi qua, 7707, cuối cùng cũng đến rồi.
Sau đó cô phát hiện người đàn ông trung niên đi đằng trước cô cũng đứng ở cửa ra vào, cười tủm tỉm nhìn cô.
Lúc này cô mới thấy rõ tướng mạo của người này. thật sự rất cao, dáng người cao gầy, mạnh mẽ, vẻ ngoài cũng rất dễ nhìn, tuy rằng ngũ quan không có chỗ nào đặc biệt nổi bật, nhưng tổng hợp cùng một chỗ lại nhìn rất hài hòa. Mấu chốt là anh ta rất phong độ, nhìn qua đã biết là người thành công trong sự nghiệp, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều mang phong độ vô cùng tao nhã. Anh ta mặc một bộ âu phục, áo sơmi, không đeo caravat, nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Anh ta cũng đến đây? Chẳng lẽ là họ hàng của Cố Lâm Lâm?
"Ngài cũng đến tham gia tiệc sinh nhật Cố Lâm Lâm sao?" Tùng San cười ha ha hỏi.
Người đàn ông đó gật đầu, "cô chính là Tùng San phải không? Bạn cùng phòng của Lâm Lâm?"
Hóa ra anh ta biết cô.
"Chào cô, tôi tên Cố Trì Tây, là bố của Lâm Lâm."
Tùng San: "..."
Cố Lâm Lâm và bố cô ta thật đúng là một chút thôi cũng không giống.
Ông bố này nhìn vẫn còn quá trẻ, cô còn tưởng rằng anh ta là chú hay là anh trai của Cố Lâm Lâm thôi. không ngờ lại là bố.
"Chào chú. Cháu là Tùng San."
Cố Trì Tây đưa tay ra, bê giúp cô hộp bánh kia, "Tôi đã thấy cô bê hộp bánh này một đoạn rồi, cảm thấy có chút giống cô nhưng lại không chắc chắn, để tôi bê giúp cô."
Tùng San có chút nơm nớp lo sợ, vội vàng cười nói: "không cần không cần, chú giúp cháu mở cửa là được."
thật ra cô cùng Cố Lâm Lâm quan hệ cũng bình thường.
Nhà Cố Lâm Lâm rất giàu, ăn mặc đều là hàng xa xỉ. Theo như lời của bạn cùng phòng Lý Yến mà nói Cố Lâm Lâm có bệnh chung của tất cả các cô gái nhà giàu, tim bằng pha lê, bệnh công chúa, thích khoe của, hơn nữa còn vô cùng ngạo mạn. Thế nhưng Tùng San cảm thấy cô ta vẫn còn có chút ưu điểm , ví dụ như ra tay hào phóng, đối với bạn bè cũng coi như trượng nghĩa, cùng phòng cũng sẽ không tính toán chi li. Cho nên Tùng San chỉ cần không động đến khu vực của Cố Lâm Lâm, chung sống hòa bình với cô ta cũng không khó lắm.
Gia cảnh nhà Tùng San trên tầng lớp trung lưu, nhưng đó là bố cô tự cho là như vậy, theo cô thấy thì chỉ miễn cưỡng ở mức trung bình mà thôi. Mẹ cô ngược lại luôn đặc biệt phối hợp với luận điệu của bố cô, kiên trì cho rằng một gia đình giàu có không phải là ở việc tiền nhiều hay ít, quan trọng là chỉ số hạnh phúc gia đình, cho nên nhà bọn họ có phòng có xe, sức khỏe vợ chồng đều khỏe mạnh, công tác thuận lợi, con gái đậu một trường đại học tốt hơn nữa còn có bạn trai, chỉ số hạnh phúc này sớm đã vượt qua cột mốc trung bình của quốc dân rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Lâm Lâm có một người bố phong độ như vậy, Tùng San vẫn không khỏi cảm khái một chút, bố Tùng nhà cô so sánh với người ta chênh lệch có chút lớn. Ít nhất người ta cũng trung niên nhưng không có bụng bia, bố Tùng nhà cô nhìn thấy thế nào cũng hâm mộ chết mất.
Tùng San vừa đi vào, liền cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường. Người trong phòng vốn đang rất ồn ào, nhìn thấy cô cùng Cố Trì Tây vào phòng, bỗng nhiên liền im bặt.
Sau đó cô nhìn thấy Cố Lâm Lâm đang ngồi đối diện.với Chu Trường An.
Trong miệng Cố Lâm Lâm đang nhai gì đó, Chu Trường An cầm một quả táo trên tay, không biết đã bị ai cắn một miếng.
Lý Yến đi tới, sắc mặt vừa thấy liền biết không phải chuyện nhỏ, cô thấp giọng nói: "San San, mình gọi cậu nhiều lần như vậy, sao cậu lại không bắt máy?"
Tùng San có chút mơ hồ, "À, vừa rồi tớ ôm hộp bánh nên hơi bất tiện."
Sau đó cô đặt hộp bánh xuống, mở ra, một cái bánh gato trang trí rất đẹp, đá khô trong bánh còn tỏa ra khói trắng mê hoặc.
Dường như mọi người không biết phải làm sao, ngay cả những nam sinh bình thường thích ồn ào nhất cũng yên lặng không một tiếng động.
"San San, bố, sao hai người lại đến cùng nhau?" Cố Lâm Lâm nuốt miếng táo trong miệng xuống.
"Gặp trong thang máy." Cố Trì Tây cười bước tới, hiền lành vỗ vỗ đầu con gái.
Chu Trường An buông quả táo trong tay xuống, cười có chút gượng gạo, "San San không phải em nói hôm nay không đến sao? Kìa, mau ngồi xuống đi, có mệt không?"
Chu Trường An này, lúc căng thẳng thường hay giật giật khóe miệng,
tuy thần sắc vẫn luôn bình thường nhưng Tùng San ở chung với hắn càng lâu lại càng phát hiện, kỳ thật tính của hắn có chút miệng cọp gan thỏ.
Tùng San cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Lý Yến nhịn không được đẩy đẩy cô, "Cậu đi ra ngoài một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Tùng San vẫn không nhúc nhích.
Cố Lâm Lâm đi đến nhìn cái bánh gato, cười nói: "Đây chính là bánh San San cố ý làm theo sở thích của tớ à, thật là đẹp, đúng không, Trường An, tớ muốn ăn quả anh đào phía trên nhất.”
Chu Trường An đặc biệt nghe lời dùng dĩa xiên vào quả anh đào đưa cho Cố Lâm Lâm, Cố Lâm Lâm không cầm, chỉ là há miệng "A ——" .
Tùng San đột nhiên cảm giác được tất cả mọi người trong căn phòng này đều nhìn về phía mình.
"Lâm Lâm, sao lại không lễ độ như vậy, trước tiên thổi nến sau đó cắt bánh mời các bạn đi." Cố Trì Tây vẫn ngồi một bên lên tiếng .
Cố Lâm Lâm bĩu bĩu môi, kéo Chu Trường An trở lại chỗ ngồi xuống .
Tùng San cảm thấy cả thế giới đều chói mắt.
cô hít một hơi, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."
Sau đó cô liền bước ra ngoài. cô thật sự cần tỉnh táo một chút. Vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chu Trường An và Cố Lâm Lâm? cô có chút hỗn độn.
cô bối rối đi, không có mục đích, thảm hành lang dường như mềm nhũn ra, mỗi bước cô đi giày cao gót như lún thật sâu vào thảm, trong lòng cũng giống như bị cái gì đó đâm vào thật sâu.
Lý Yến vội vàng đuổi đến nơi, "San San cậu không sao chứ?"
Tùng San đầu óc có chút mờ mịt nhìn thoáng qua Lý Yến.
"Đôi cẩu nam nữ kia quá khi dễ người, mình giúp cậu, hai chúng ta đập phá hết buổi tiệc này đi." Lý Yến nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra, bọn họ đều biết cả. Còn cô lại là người cuối cùng?
"Đập phá thì làm được gì? Người chịu khổ không phải là tớ hay sao? Kết quả tớ lại còn phải bồi thường tiền, tớ đâu còn tiền để mà trả, tất cả tiền tiêu vặt của tớ đều ném vào cái bánh trong kia hết rồi." Ánh mắt Tùng San mờ mịt, lộ ra một chút thê lương.
cô cảm thấy toàn thân không còn tý sức lực nào, nhưng đầu óc lại tỉnh táo thần kỳ.
"Chúng ta về nhà đi, không thể ở nơi này để bị khinh bỉ được." Lý Yến đỡ cô dậy.
Tùng San lắc đầu, "Tớ muốn đi vào, sau đó gọi Chu Trường An ra đây hỏi cho rõ mọi chuyện."
cô đứng dậy cùng Lý Yến quay lại trước cửa phòng, còn chưa vào cửa cô đã nghe thấy một tràng hoan hô không ngớt. Hình như ông bố họ Cố kia đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc sinh nhật này, cũng không còn cách nào khác, sinh viên thích đọc nhất là những quyển sách truyền cảm hứng, sùng bái nhất là những người thành công trong sự nghiệp.
Tùng San đẩy cửa ra, không do dự nữa bước tới chỗ ngồi ngồi xuống. Quả nhiên, mọi người vừa thấy cô đi vào, lại yên lặng.
cô cảm thấy mình giống như lớp đá khô lạnh lẽo trên chiếc bánh gato trong hộp kia, tự động hạ nhiệt độ xuống, nhưng bây giờ mọi người đều chờ được ăn bánh gato, ước gì cô mau chóng bốc hơi, tốt nhất là ngay cả tiếng nói cũng đứng lưu lại.
trên mặt, cô vẫn tỏ ra vui vẻ, nhưng lại im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Chu Trường An đang ngồi cạnh Cố Lâm Lâm, cho đến khi Chu Trường An yên lặng cúi đầu xuống. Sau đó không biết là ai lại bắt đầu câu chuyện, mọi người lại cùng nhau xin ông bố họ Cố kia chia sẻ "Bí quyết thành công ".
Tùng San cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, rồi gửi tin nhắn cho Chu Trường An “Anh ra ngoài một chút, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Di động của Chu Trường An vang lên, hắn cúi đầu đọc tin nhắn, biểu hiện trên gương mặt vô cùng nhăn nhó. hắn dường như muốn đứng lên, lại bị Cố Lâm Lâm bên cạnh điềm nhiên như không có việc gì ấn xuống.
Đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Vì thế Tùng San không hề lăn tăn đứng bật dậy, không nói một lời đi ra ngoài. trên mặt cô vẫn nở nụ cười, cô biết cả thế giới này cũng đang cười cô. Là lạnh lùng cười nhạo.
Lúc Tùng San xoay người, cô liền nhìn cái bánh gato mà cô đã khổ sở mang đến đây, bỗng nhiên có một loại kích thích muốn cầm cả cái bánh gato này đập lên đầu đôi cẩu nam nữ kia.
Nhưng cô vẫn nhịn được. Phát điên cái gì chứ, cũng chỉ có mình mất mặt. cô cần thể hiện mình thật sự chẳng quan tâm, để lại cho bọn họ một bóng lưng kiêu ngạo.
Lý Yến lại đuổi theo cô ra ngoài, Tùng San cười nói, mình không sao đâu cậu cứ ở lại đi.
Nhưng thật ra cô muốn đợi một người.
Chỉ có một người.
Thang máy chờ hơn nửa ngày cũng không thấy lên. cô nhìn con số vẫn luôn dừng lại ở tầng trệt không hề thay đổi, cảm thấy nóng mắt. Sau đó cô liền tháo giày cao gót, cầm trên tay, nhanh nhẹn đi theo hướng ngược lại, quay người đi thang bộ. Tòa nhà cao cấp này ngay cả thang bộ cũng đều dát vàng lộng lẫy , bậc thang bằng đá cẩm thạch sáng loáng, không dính một hạt bụi. Nhưng chúng hoàn toàn vô hồn, ngay cả một bóng người cũng không có.
cô đi một đoạn, bàn chân trần bị mặt đá cẩm thạch bóng loáng lạnh buốt kia làm cho đông cứng. Sau đó cô liền dứt khoát ngồi trên bậc thang, mặc kệ hôm nay chiếc váy cô đang mặc trên người là chiếc váy đắt nhất mà cô có.
Dù sao cũng là do Chu Trường An mua .
Chu Trường An, Chu Trường An.
Sao hắn không chết quách luôn đi.
Vừa rồi tại sao cô không cầm dao trực tiếp đâm chết hắn luôn cho rồi.
Hồi Tùng San còn rất nhỏ, bố Tùng nhà cô thường kể cho cô những câu chuyện về các anh hùng, cô thích nhất một câu nói, XX gặp nguy hiểm nhưng không hề nao núng, vẫn có phong độ của một vị tướng.
Hôm nay cô cũng coi như có phong độ của một vị tướng phải không?. Bố Tùng nhà cô mà biết chắc sẽ cảm động đến rơi lệ mất.
Nghĩ vậy bỗng nhiên cô lại bật cười, hơn nữa càng cười lại càng lớn, trong thang bộ trống không đều văng vẳng nghe thấy tiếng cười của cô.
Giống như nụ cười của nữ quái vậy.
cô bây giờ chẳng phải là người không ra người quỷ không ra quỷ hay sao.
"Lúc này mà còn cười được à?" Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh trầm ấm.
Tùng San bị dọa giật mình, con mẹ nó, không lẽ mới như vậy mà đã dụ được quỷ đến sao?
cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia đi tới, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.