Trên đường về nhà Tùng Chí Quân rất vui vẻ, vừa lái xe vừa nhẩm theo bài hát. Còn Tùng San ngồi ở ghế phó lái thì tinh thần luôn hoảng hốt.
"Con người của Phan tổng rất tốt, tuổi không lớn mà đã có sự nghiệp lớn như vậy, thật sự là hậu sinh khả uý." Tùng Chí Quân nói.
Tùng San không biết trả lời như thế nào, chỉ là cười "Ha ha" một tiếng.
Xe lái vào khu nhà, Tùng Chí Quân ngừng xe, quay đầu nói với con gái: "San San, con có phải không muốn làm việc với anh ta phải không ?"
Tùng San sửng sốt, "Ba làm sao ba biết ?"
Tùng Chí Quân cười cười, "ba là ai chứ, ba là ba con đó! Nếu con muốn thực tập ở công ty anh ta còn phải hỏi ý của ba sao? từ khi nào con lại biết nghe lời như vậy chứ ?"
Trên đầu Tùng San xuất hiện ba cái hắc tuyến, "Dạ, lão Tùng nhà mình thật là thần kì!"
Tùng Chí Quân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, "Không muốn đi thì không đi, ba cũng biết những người đó và chúng ta không chung đường."
nghe được những lời này Tùng San có chút buồn bực, cô hỏi: "Ba, không phải ba trò chuyện cùng lão Thẩm rất vui mà sao ?"
Lão Tùng thở dài, lắc lắc đầu nói: "Những người này a, khi nể mặt con thì thân như anh em, khi lên mặt rồi thì không khác gì cường hào ác bá."
Tùng San kiên định gật đầu, "Ba nói quá đúng! Về sau ba nên cách xa bọn họ một chút."
Tùng Chí Quân cười nói: "Con đúng là nên cách xa họ một chút, nhưng ba cách họ xa gần thì có liên quan gì ? ba thấy cái tên Phan Nghiễm Sinh kia là có ý gì đó với con thì đúng hơn, một lão già như ba thì anh ta muốn cái gì chứ."
Tùng San nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng , bất quá cô vẫn nói: "Dù sao chúng ta cùng bọn họ cũng không có gì quan hệ gì, sau này con sẽ không đi tìm việc làm thêm lung tung ."
Tùng Chí Quân như có điều suy nghĩ nhìn con gái, trong ánh mắt mang ý dò xét: "San San, con có phải có chuyện gì gạt ba hay không ? tên Phan Nghiễm Sinh có phải trước đây từng làm gì con không?"
Tùng San quyết đoán lắc đầu, "Không có không có, con thấy ba nói vậy nên muốn phòng ngừa vạn nhất thôi!"
Tùng Chí Quân thấy biểu cảm của San San, vẫn cảm thấy trong lòng con gái có chuyện gì đó, nhưng ông lại không muốn bức ép cô nói ra, vì thế ông cười nói: "San San thật sự đã trưởng thành, biết vì ba ba suy nghĩ . Con thấy ba con hôm nay có oai không, thấy lão Cố nhưng lại coi như không có gì!"
Da đầu Tùng San đột nhiên căng thẳng, cô cọ co lên cánh tay ba mình, y như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Vài ngày kế tiếp, Tùng San vẫn tới hội nghị như bình thường, mỗi ngày vẫn làm chân chạy vặt cho chị Ngô, chỉ là ngày càng ít nói. Ngược lại Tề Duyệt Tâm thì càng nói nhiều hơn, dùng lời của cô ta mà nói là muốn ở lại làm thực tập đương nhiên phải khiến cho cấp trên vui vẻ. Cho nên vừa có thời gian rảnh rỗi cô ta liền chủ động nói chuyện phiếm với Ngô tỷ, ngẫu nhiên nhìn thấy Phan Nghiễm Sinh cũng là dáng vẻ cười tươi như hoa.
Phan Nghiễm Sinh không hỏi quyết định của Tùng San, Tùng San cũng không chủ động nói cái gì.
Buổi sáng ngày thứ hai Cố Trì Tây chỉ xuất hiện một lát rồi đi, mấy ngày còn lại thì không hề xuất hiện ở hội nghị nữa. Thân là chủ tịch của chủ tịch của hội nghị diễn dàn này, nhưng việc hắn làm so với lão Thẩm là phó chủ tịch thì ít tới mức không đáng kể.
Lão Thẩm vẫn như cũ đi đến đâu cũng có người vây quanh, cười ha ha như mặt phật. Mỗi lần nhìn thấy Tùng San đều nhiệt tình đến trò chuyện hai câu, kết quả chính là những người vây quanh hắn đều đối xử đặc biệt với một trợ lý hội trường nhỏ bé như Tùng San.
Bao gồm Chu Trường An.
mấy ngày nay mỗi lần Tùng San và Chu Trường An tầm mắt giao nhau, cô luôn có thể cảm giác được sự tò mò trong lòng tên kia. Bởi vì cô hiểu hắn, nhưng cô không muốn nói gì với hắn. Cho nên cô tự giác trốn tránh để không phải nói chuyện với hắn.
Đương nhiên, Tùng San làm như vậy không chỉ là vì Chu Trường An, cũng là vì vị Uông Tiểu Kinh bên người hắn nữa.
Tùng San cảm thấy tình huống không gặp nhau cũng chưa từng nói chuyện qua nhưng lại biết rõ đối phương là ai giữa cô và Uông Tiểu Kinh….thật sự rất rối rắm mà.
Nhưng cô lại không muốn cùng người phụ nữ này có bất kì quan hệ nào.
Cho ên cô dứt khoát cách xa bọn họ một chút. Dù sao hội nghị vài ngày nữa sẽ kết thúc, sau đó ai đi đường nấy thì thật là không còn gì tốt hơn.
Rốt cuộc cũng đến ngày cuối cùng của hội nghị, khách mời tham dự không tới một nửa, có một số người từ nước ngoài tới đều lục tục trở về, việc làm chân chạy vặt của Tùng San và Tề Duyệt Tâm cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Buổi chiều khi nghi lễ bế mạc vừa chấm dứt, Tùng San lập tức nghĩ muốn tìm một cơ hội cùng chị Ngô nói chuyện đem lương bổng tính toán rõ ràng sau đó về nhà sớm.Cô đã tìm khắp trong ngoài hội nghị cũng không thấy chị Ngô đâu, cô đang suy nghĩ không biết nên làm gì thì Phan Nghiễm Sinh và Tề Duyệt Tâm cùng nhau đi tới.
Trên mặt Phan Nghiễm Sinh vẫn là nụ cười tươi rói: "San San, mệt không,tôi mời hai người đi ăn tiệc."
Tùng San nhìn Tề Duyệt Tâm đang đứng bên cạnh Phan Nghiễm Sinh, cô có chút kinh ngạc không biết quan hệ của hai người này từ khi nào lại tốt như vậy .
Tề Duyệt Tâm đi tới, lôi kéo tay Tùng San: "Cùng đi đi, khó có khi Phan tổng hòa phóng như vậy!"
Tùng San cố nghĩ ra cách để không phải đi, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra cách nào khác ngoài cách dùng bố Tùng làm cớ nên cô đành phải nói: "Mình không đi đâu, ba của mình đang ở nhà chờ mình về ăn cơm đấy."
Phan Nghiễm Sinh cười nói: " Vậy gọi ba cô cùng nhau tới ăn cơm đi, nhiều người cùng ăn sẽ vui hơn !"
Tùng San khẽ nhíu mày, như vậy cũng được sao...
Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng lão Thẩm từ phía sau: "San San, sao cô lại ở đây? Không phải đã nói sẽ cùng nhau đi ăn cơm sao?"
Tùng San quay đầu, trong ánh mắt mang theo sự kinh hoảng, đây là muốn náo loạn tới mức nào chứ ?
Tề Duyệt Tâm nhìn lão Thẩm, lại nhìn Tùng San, trong mắt cô ta lộ ra ánh nhìn thì ra là như vậy.
Phan Nghiễm Sinh vội vàng nói: " chủ tịch Thẩm, thật khéo, Tôi cũng đang muốn mang hai cô gái này đi ăn cơm đây ? Không biết chủ tịch Thẩm có thể nể mặt cùng nhau..."
Lão Thẩm khoát tay chặn lại, "Vậy hì không cần, tôi đã hẹn trước với San San, Trạch Viên cũng đã đặt chỗ trước, làm phiền Phan tổng phải thay đổi dự định của mình ."
Sau đó hắn ôm eo Tùng San, cười ha ha nói, "Đi thôi, chú Thẩm dẫn cô đi uống trà."
Tùng San theo lão Thẩm đi vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng, cô quay đầu nói: "Chú Thẩm, cám ơn chú lúc nãy đã thay tôi giải vây, chuyện uống trà kia thì không cần, tôi phải về nhà sớm để ba tôi an tâm."
Lão Thẩm mỉm cười: "Phan Nghiễm Sinh chì là một tên nhóc là lại dám có ý đồ với cô, tôi vừa nhìn là đã thấy ghê tởm."
Tùng San cười gượng, cô thầm nghĩ chẳng lẽ ông không phải cũng giống hắn sao.
Lão Thẩm tiện đà nói: "San San, cô đừng khẩn trương, tôi chì muốn cùng cô nói chuyện tán gẫu, không có ý gì khác."
Tùng San biết tình huống này mà còn khách sáo thì thật không phải, cô lập tức cười nói: "Đừng đi Trạch Viên, ở đó xa quá về nhà trễ ba tôi sẽ lon lắng, kiếm chỗ nào gần hơn đi?"
Lão Thẩm xòe tay, "Nếu vậy không bằng tới tầng sáu tháp Minh Châu đi ." Sau đó hắn nhấn nút tầng sáu.
Hành động này khiến Tùng San yên tâm hơn chút, cô cười cười: "Cám ơn chú Thẩm."
Lão Thẩm mang Tùng San tới tầng sáu, chọn một căn phòng trang nhã có ánh sáng tốt ngồi xuống, kêu một bình trà Long Tĩnh.
"Thích uống trà không? Có muốn tôi gọi cái gì khác không ?" Lão Thẩm thân thiết cầm ấm trà rót cho Tùng San nửa chén trà. Chén trà Tử Sa có miệng chén lớn, đáy chén khắc một đóa hoa sen, qua làn nước trong veo lung linh như thật.
Tùng San cười nhẹ: "Tôi rất thích , ba của tôi cũng rất thích uống trà, chỉ là chưa từng uống qua trà Long Tĩnh, uống Thiết Quan Âm nhiều hơn."
Lão Thẩm chậm rãi nói: "Trà Long Tĩnh này, điều cần chú ý tương đối nhiều. Trà Long Tĩnh là thượng phẩm, bởi vì trà này chỉ thích hợp với nhiệt độ thấp, quan trọng nhất là trước Cốc Vũ phải hái xong lá trà phơi lên thì hương vị mới thơm ngon. Loại trà này lá chồi non là đắt nhất, chờ qua Thanh Minh mới hái thì lá già đi, mà lá già thì giá rẻ hơn."
Tùng San như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Tuổi trẻ rất đáng già, già đi rồi thì không còn gì trị nữa."
Thì ra quy luật này không phải chỉ áp dụng đối với nữ giới.
Lão Thẩm uống một ngụm trà, hiền lành nói: "San San, thật ra cô rất chán ghét những người như chúng tôi phải không ?"
Tùng San thản nhiên cười cười: "Cũng không tới mức chán ghét."
Nhưng cũng không thể nào thích được.
Lão Thẩm nở nụ cười, "Cô gái nhỏ như cô thật thú vị, trách không được lão Cố bị cô mê hoặc đến điên đảo."
Sắc mặt Tùng San cứng đờ, không biết nên nói cái gì cho phải .
Lão Thẩm cười xấu xa, "Cô không nhìn ra sao, ngày đó hắn nhìn thấy cô nhưng giả vờ như không, kỳ thật trong lòng đã nghẹn tới mức muốn hỏng rồi. Mấy ngày nay cũng không dám xuất hiện, khiến tôi cười muốn chết ."
Tùng San cúi đầu, nhìn hoa sen trong đáy chén tới mức mất hồn.
"Kỳ thật là tôi có ý mang cô tới nơi này. Bởi vì tôi thật sự nhìn không được cách làm của lão Cố, muốn gặp cô lại không dám , lớn tuổi rồi mà còn ngây thơ như vậy, thật sự là dọa người mà!"
Tùng San ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo một tia bất an: "Chú Thẩm, chú định làm thế nào nếu tôi không chịu theo
?" thật ra cô cũng cảm giác được, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, "Chẳng lẽ là..."
Lão Thẩm khoát tay chặn lại, "Cô đừng đoán mò, biện pháp để mang cô tới đây tôi không thiếu." Sau đó hắn cầm lấy chén trà trong tay, nhìn về phía Tùng San, "San San, cô không chịu lão Cố, có phải là bởi vì hắn đã kết hôn có vợ rồi đúng hay không?"
Tùng San có chút khó chịu với cái đề tài này, cô hơi mím môi, hai tay bất giác nắm chặc chén trà.
Lão Thẩm thở dài, "Cô cũng nhìn thấy , lão Cố và vợ hắn, căn bản khôn bằng người xa lạ. Hôn nhân cái gì bất quá cũng chỉ là một tờ văn thư, cô cần gì phải như vậy để ý?"
Tùng San nở nụ cười, "Chú Thẩm, thì ra chú gấp gáp tìm tôi nói chuyện phiếm là vì muốn làm thuyết khách cho Cố Trì Tây sao?"
Lão Thẩm cũng cười : "Tôi thấy hắn mấy năm nay luôn một mình đến rồi đi, khó có khi hắn thật lòng thích một người. Tuy rằng hai người tuổi tác hơn kém hơi nhiều, nhưng ta cảm thấy rất xứng đôi! Lão Cố mấy năm nay cũng từng có không thiếu phụ nữ, chỉ là cho tới nay hắn chưa từng mang một người phụ nữ nào đến gặp chúng tôi, những người phụ nữ kia ở bên hắn là vì nhu cầu thiết yếu mà thôi, đàn ông mà, cũng phải có nhu cầu chứ đúng không ? Hắn trả thù lao, cô bán thân, theo như nhu cầu mà thôi."
Tùng San nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng lão Thẩm, hỏi: "Chú Thẩm, chú cảm thấy vậy sao? Có phải đàn ông có tiền đều nghĩ cái gì cũng có thể mua được ? Bao gồm phụ nữ ?"
Lão Thẩm nhếch miệng, nói: " Cô nhóc này, trên đời này không có nhiều thứ đúng đúng sai sai như vậy . Hắn mua được không phải là vì có người bán sao? Hắn và Uông Tiểu Kinh từ ngày đầu tiên kết hôn chưa từng ở cùng nhau dưới mái hiên, chẳng lẽ cô đành lòng nhìn hắn còn mạnh khỏe như vậy là đi làm một họa thượng không gần nữ sắc sao ?"
Lão Thẩm uống ngụm trà nước tiếp tục nói: "Nói thật, bàn về quan hệ với phụ nữ, chú Thẩm của cô năm đó chơi đùa so với hắn còn ghê hơn, kết quả mấy năm trước chơi tơi mức phát hiện bị ung thư tuyến tiền liệt, thiếu chút nữa thành thái giám. Đây là của nhân quả báo ứng của tôi. Cho nên vài năm nay tôi sống rất yên tĩnh , nhưng tôi tốt xấu cũng mạnh hơn lão Cố, tôi còn có gia đình, trong nhà còn có vợ con, mặc dù bà ấy luôn lẩm bẩm lải nhải, cả ngày đều nhìn tôi không vừa mắt, nhưng vẫn nguyện ý giặt quần áo nấu cơm cho tôi, nhắc tôi uống thuốc, chăm sóc tôi, vì tôi mà sanh con dưỡng cái. Khả lão Cố..."
vẻ mặt Tùng San hơi hoảng, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
"cô cảm thấy hắn bao nuôi phụ nữ là không công bằng, nhưng cô cũng phải nghĩ lại sau khi những người phụ nữ kia cầm tiền đi, còn lại một mình hắn cô đơn lạnh lẽo , cô không thấy rất thê thảm sao ?" Lão Thẩm thở dài.
"Vậy vì sao hắn không ly hôn? Sau đó tìm một người phụ nữ bình thường rồi kết hôn không phải sẽ tốt sao" Tùng San hỏi.
Lão Thẩm lắc đầu: "Trên đời này có nhiều chuyện rất khó nói rõ. Lão Cố không thể ly hôn, đó là lời hứa mà năm đó hắn kiên trì giữ, một lời nói của đàn ông đáng giá ngàn vàng, hắn không thể thay đổi"
Tùng San nhìn biểu cảm của lão Thẩm, cô thấy được một chút gì đó ẫn nhẫn bất đắc dĩ.
"San San, hôn nhân cùng việc bao nuôi có gì khác biệt sao ? Không phải đều là một tờ giấy, chẳng qua hôn nhân trên tờ giấy kia có chút khiến người khác đau đầu, nhưng cuối cùng thì khi ly hôn cũng biết nó giá trị bao nhiêu. Bao nuôi thì ngày từ đầu đã viết rõ ràng, như vậy về sau lúc chia tay dễ dàng hơn chút thôi."
Tùng San nở nụ cười, "Chú Thẩm, xem ra chú nghĩ rất thoáng."
Lão Thẩm cũng cười cười, "San San, cái này gọi tuổi tác không tha bất kì ai."
Tùng San nghĩ nghĩ gật gật đầu, "Chú Thẩm, lời của chú nghe vào cũng có chút ý tứ, bất quá tôi không thể nào đồng ý."
Lão Thẩm khoát tay, "Tôi chỉ đem chuyện nên nói nói với cô thôi, về phần cô nghĩ như thế nào, không phải tôi nói có thể thay đổi thì thay đổi . San San, cô đúng là cô gái tốt, chú Thẩm nếu có một cô con gái giống như cô thì thật tốt. Ba cô thật sự rất có phúc, đấy là phúc hắn gặt từ kiếp trước."
Tùng San nở nụ cười, "Chú Thẩm, chú thật mê tín."
Lão Thẩm sờ cái ót trụi lủi: "San San, chờ cô lớn thêm chút nữa sẽ biết, có một số việc nên tin là có còn hơn không."
Tùng San từ chối cho ý kiến, lão Tùng nhà cô là người kiên định theo thuyết vô thần. Bất quá vấn đề này cô cũng không muốn bàn luận lâu với lão Thẩm.
Hai người uống xong một ấm trà, lão Thẩm đứng lên, mang Tùng San đi ra ngoài, Tùng San nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Chú Thẩm, chú không cần trả tiền sao?"
Lão Thẩm cười ha ha nhìn Tùng San, "Chú Thẩm của cô một năm đã phải trả 36 vạn tệ tiền hội phí, tới đây uống ấm trà mà phải trả tiền thì lão Cố kia cũng quá keo kiệt rồi ."
Tùng San sửng sốt một chút, không nói gì.
Lúc này Lão Thẩm mới phát giác ra, hỏi: "Lão Cố không nói với cô hắn có cổ phần ở đây sao?"
Tùng San cúi đầu cười cười, cửa thang máy mở ra, cô vừa muốn theo lão Thẩm vào thang máy, vừa ngẩng đầu liền thấy đến Cố Trì Tây và Trương Tân từ trong thang máy đi ra.
Nhất thời cô cảm thấy đau đầu.
"U? Thật lạ lùng, nghi lễ bế mạc gọi ông tới ông không tới, bây giờ người đi hết sạch ông tới làm chi?" giọng nói của Lão Thẩm mang theo sự chế nhạo.
Cố Trì Tây liếc mắt nhìn Tùng San đứng sau lão Thẩm, lại không chút để ý thu hồi ánh mắt, đối với lão Thẩm cười nói: "Hẹn gặp một người."
Lão Thẩm nhe răng: "Nếu ông bận rộn, tôi về trước vậy."
Tùng San đi theo phía sau lão Thẩm, yên lặng coi mình như không khí. Nhưng lão Thẩm thích xem kịch vui sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội, vì thế quay đầu nhìn thoáng qua Tùng San, ra vẻ giống như phát hiện ra một chuyện lớn, vỗ vỗ cái ót nói: "Ai nha, San San, chú Thẩm có hẹn đi ăn tối, cô có muốn cùng tôi đi ăn không?"
Cố Trì Tây ở đối diện vừa đi vài bước thì dừng lại.
Tùng San biết lão Thẩm đang đùa giỡn cô, khẽ nhíu mày: "Không cần , ba tôi đang chờ tôi về."
Lão Thẩm giả vờ xem đồng hồ, "Vậy chú Thẩm không có cách nào đưa cô về rồi, tôi sợ khách phải chờ lâu ."
Cố Trì Tây nhỏ giọng nói với Trương Tân đang đứng bên cạnh: "Đưa San San về nhà."
Trương Tân trả lời: "Vâng." Nói xong hắn đem văn kiện trên tay đưa cho Cố Trì Tây, "Cố tổng, đây là bản kế hoạch của Đức Thuận viên, tôi đưa Tùng San về xong lập tức quay lại."
Cố Trì Tây gật đầu.
Lão Thẩm cười thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa. Trương Tân theo Tùng San và lão Thẩm vào thang máy. Tùng San thật sự rất muốn nói cô có thể đi xe điện ngầm về, nhưng Cố Trì Tây căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện đã đi rồi. Còn cái tên đầu gỗ Trương Tân, nói cái gì với hắn cũng không tốt. Thang máy đến nơi, lão Thẩm nói tạm biệt với Tùng San rồi lái xe rời đi.
Trương Tân mở cửa xe, "Lên xe đi."
Hai người dọc đường đều không có nói chuyện, Tùng San cảm thấy áp suất không khí trong xe rất thấp, nên mở cửa kính xe ra, một ngọn gió đêm thổi vào trong xe, thổi sợi tóc hai bên tai cơ bay lên. Khi cột đèn giao thông gần khu nhà Tùng San chuyển sang màu đỏ, Trương Tân xoay đầu lại, Tùng San đang nghiêng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ xe đến ngẩn người, khi cô cảm thấy Trương Tân đang nhìn cô liền quay đầu sang, vừa muốn mở miệng, đã thấy Trương Tân quay đầu lại, khi đèn chuyển sang màu xanh, Trương Tân đạp chân ga, không nói chuyện.
Tùng San cảm thấy lượng điện của người máy này không đủ, cô cũng lười mở miệng. Thẳng đến khi Trương Tân đậu xe trước khu nhà, Tùng San xuống xe, mới lễ độ nói với hắn một câu: "Cám ơn."
Mặt Trương Tân không chút thay đổi, khi Tùng San xoay người lại hô lên: "Tùng San."
Tùng San xoay người hỏi, "Làm sao vậy?"
Trương Tân suy nghĩ một chút, rốt cuộc mới mở miệng nói: "Cô cẩn thận một chút, nếu có gì phiền toái thì liên lạc với tôi."