Tình Muộn

Chương 42


trước sau

Lúc này biểu cảm của Chu Trường An kiên định khác thường, Tùng San nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng không hề nhìn thấy một chút nao núng nào. Vì thế cô nở nụ cười, yên lặng tán thưởng Chu Trường An, mấy ngày không gặp, thật sự nên nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, hắn đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Lý Yến do dự nhìn xung quanh, "Anh công khai tới tìm San San như vậy, không sợ Cố Lâm Lâm ghen à?"

Chu Trường An mỉm cười, "Hôm nay Lâm Lâm không đi học.”

Cố Lâm Lâm đã rất vui vẻ nói mình phải về nhà vì hôm qua là ngày sinh nhật của mẹ, ba cô ta cũng đã đồng ý trở về, cả nhà sẽ sum họp. Nhưng kết quả hơn nửa đêm cô ta lại đột nhiên chạy về một mình, toàn thân ướt đẫm, ôm Chu Trường An khóc lớn, vừa khóc vừa lặp lại câu nói, "Em hận Tùng San, em muốn giết chết nó.”

Chu Trường An nhẹ nhàng dỗ dành cô ta cả buổi mới có thể khiến cô ta dịu đi, ngoan ngoãn tắm rửa đi ngủ, nên sáng hôm nay cô ta nằm vùi trên giường không dậy nổi, cả người nóng ran.

Tùng San đi cùng Chu Trường An đến ghế đá bên bờ hồ, cô ngồi xuống, nghe xong những gì Chu Trường An nói thì thấy buồn cười, gặp mưa, phát sốt, cô và Cố Lâm Lâm thật đúng là đồng bệnh tương liên.

"Vậy sao bây giờ anh còn không ở bên cạnh hầu hạ cô chủ nhỏ của mình mà lại chạy tới đây tìm tôi làm gì?" Tùng San cười hỏi.

Chu Trường An nhìn đồng hồ, "Lâm Lâm nói muốn ăn điểm tâm ở nhà hàng Ngũ Phương, anh phải đi mua cho cô ấy nên cũng không có nhiều thời gian.”

Tùng San dở khóc dở cười, hắn nói như thể cô cầu xin hắn tới tìm cô vậy.

Vẻ mặt của Chu Trường An rất nghiêm túc nói, "San San, hôm nay anh nhất định phải tới tìm em, là vì anh lo cho em.”

Tùng San run nhẹ khóe miệng, "Lo cái gì? Lo tôi bị Cố Trì Tây lừa? Hay lo tôi sẽ trở thành mẹ vợ của anh?"

Ánh mắt Chu Trường An tràn đầy ái ngại, hắn lắc đầu nói: "Không, anh lo Lâm Lâm sẽ gây bất lợi cho em. Đêm qua cô ấy cực kỳ tức giận, anh thấy với tính cách của cô ấy, có thể giữ vẻ ngoài nhẫn nhịn đã không dễ dàng rồi, cô ấy sợ Cố Trì Tây, nhưng sẽ càng hận em hơn, anh lo...”

Tùng San cười, cô hiểu: "Anh lo cô ta sẽ giở trò với tôi, dùng tiền thuê sát thủ giết người diệt khẩu?"

Sắc mặt Chu Trường An hết sức nghiêm túc, hắn nói, "San San, đây không phải là chuyện để đùa, anh khuyên em thời gian này nên cẩn thận một chút, hoặc là... bảo Cố Trì Tây cho vài người tới bảo vệ em đi.”

Tùng San mím môi cười cười, "Chu Trường An anh thật có lương tâm, ăn cây táo, rào cây sung như vậy hay lắm à? Cố Lâm Lâm có người bạn trai như anh thật là đáng thương, ngay cả người mình yêu nhất cũng không tin mình, thì còn yêu đương cái gì nữa. Hay là anh bỏ Cố Lâm Lâm, dứt khoát theo đuổi mẹ cô ta đi, như vậy sau này anh không cần lo lắng thân phận chúng ta khác nhau nữa.”

"San San!" Chu Trường An giận tới mức lông mày dựng thẳng lên, "Bây giờ không phải là lúc nói đùa, chuyện em và Cố Trì Tây bên nhau, anh cũng không muốn nói gì thêm nữa, nhưng chuyện liên quan tới sự an toàn của em thì nên để ý một chút, đừng nên đùa với lửa.”

Tùng San cười khẩy, cô khẽ thở dài, "Cãi nhau với anh như vậy tinh thần tôi tốt hơn rất nhiều rồi.” Nói xong cô đứng lên, "Được rồi, lời anh nói tôi sẽ nhớ kỹ, mạng của tôi, tôi rất quý trọng, không cần anh quan tâm. Điểm tâm ở nhà hàng Ngũ Phương không tệ, mau đi xếp hàng mua đi.”

Chu Trường An đứng lên, cau mày nhìn cô, hắn cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Tùng San nhìn bóng dáng kia ngẩn người một hồi, đột nhiên cô cảm thấy, bây giờ cô không hề hận người này nữa. Tại sao vậy chứ?

Lời nói của Chu Trường An không phải cô nghe không lọt tai, chẳng qua cô cảm thấy nghe xong rồi thì có thể làm gì? Cô nên cẩn thận như thế nào, cô còn có thể cẩn thận như thế nào nữa? Đã có người muốn mưu đồ hại bạn thì bạn có cẩn thận hơn cũng vô dụng. Hiện thực không hề giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, một vị đại hiệp có thể sử dụng kế gậy ông đập lưng ông để phản kích sau đó đại chiến 300 hiệp. Cô chỉ là một người bình thường, không có áo chống đạn, không có rada, không áo mũ giáp sắt. Cô làm sao mà cẩn thận được đây?

Trừ khi thật sự làm như lời Chu Trường An nói, để Cố Trì Tây phái người tới bảo vệ cô.

Cô suy nghĩ một chút, yên lặng cười nhạo chính mình, sau đó đứng lên rời đi.

Tháng kế tiếp trôi qua êm đềm một cách bất ngờ. Mỗi ngày Tùng San đều lên lớp ăn cơm rồi trở về ký túc xá, cuối tuần thì về nhà, không hề đi dạo phố, cũng không ra ngoài chơi. Coi như thật sự làm được những gì Chu Trường An yêu cầu, cô rất cẩn thận.

Cố Trì Tây cũng làm theo yêu cầu của cô, không tới tìm cô, cũng không gọi cho cô.

Hắn như bốc hơi khỏi thế gian này. Cũng có lẽ là lương tâm của hắn đã trỗi dậy.

Ngay cả Tống Đào cũng không xuất hiện.

Vì thế một tháng này, sinh hoạt hàng ngày của Tùng San cực kì đơn giản, bên cạnh cô không hề có bóng dáng của một người đàn ông nào.

Lý Yến cười nói với Tùng San, "San San, cậu nên tới miếu Nguyệt Lão lạy một lạy đi, gần đây đào hoa đã héo hết rồi, ngay cả mình cũng chịu không nổi nữa!"

Tùng San trêu ghẹo nói: "Hay là bọn mình dứt khoát vào chùa cạo đầu làm ni cô, rời xa hồng trần đi!"

Ngoài cửa có âm thanh cười nói: "San San, nếu cậu xuống tóc làm ni cô, không biết sẽ có bao nhiêu nam sinh khóc thét nữa!"

Tùng San nhìn qua liền thấy Tề Duyệt Tâm đang cười tủm tỉm đứng ở cửa phòng, toàn thân mặc đồ công sở trông rất chững chạc khôn khéo.

Lý Yến vội vàng lén lút nhéo cánh tay Tùng San, ý bảo cô nên cảnh giác. Tùng San cười nhìn Tề Duyệt Tâm, "Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới tìm mình thế?"

Tề Duyệt Tâm cười trả lời: "Nhớ cậu, từ lần trước cùng nhau đi làm thêm tới giờ hai chúng ta chưa tùng gặp lại nhau, cậu không nhớ mình à?"

Tùng San cười không nói, Lý Yến trừng mắt nhìn Tề Duyệt Tâm, cô ấy nói: "Cố Lâm Lâm nhớ cậu đấy, cậu đi tìm cô ấy đi.”

Tề Duyệt Tâm vẫn coi như không có chuyện gì, cô ta đi vào phòng nói với Tùng San: "San San, cậu tìm được nơi thực tập chưa?"

Nhắc tới thực tập, đương nhiên Tùng San sẽ nghĩ tới người tên Phan Nghiễm Sinh, tiện thể kéo theo những hồi ức không vui: "Vẫn chưa, tại mình cũng không đi tìm, mình tính chờ khoa sắp xếp.”

Vẻ mặt Tề Duyệt Tâm kinh ngạc: "Khoa của chúng ta sẽ tìm được nơi nào tốt? Cách xa trường học lại còn không có tiền lương, San San cậu không muốn vậy chứ.”

Tùng San cười nhẹ, "Thật ra cũng không sao, chỉ là thực tập thôi mà.”

"Đây là việc liên quan tới chuyện tìm việc sau này! Sao có thể không liên quan chứ! San San, công ty mình đang thực tập không tệ, hay là cậu tới làm cùng mình đi.” Tề Duyệt Tâm cười, môi mắt cong như hình trăng khuyết.

Tùng San sửng sốt, miễn cưỡng nói: "Nếu là công ty của Phan tổng, mình không muốn làm.”

Tề Duyệt Tâm lắc đầu, "Mình đã không làm ở cái công ty thối nát của Phan Nghiễm Sinh lâu rồi, cậu không biết Phan Nghiễm Sinh đã mất tích rồi à? Công ty cũng phá sản lâu rồi.”

Tùng San: "Hả...”

Cố Trì Tây đã làm thì luôn sạch sẽ.

Tề Duyệt Tâm tiếp tục nói: "Bây giờ mình đang làm trong một công ty có phúc lợi khá ổn, nếu thể hiện tốt sau khi tốt nghiệp có thể được mời tiếp tục làm việc, cậu tới xem thử đi.”

Lần này Tùng San không đoán được Tề Duyệt Tâm đang có mục đích gì, cô cười nói: "Cảm ơn cậu, thật ra mình muốn tìm một nơi bình thường để thực tập là được rồi, chúng ta đã học năm thứ tư đại học nên nắm bắt chút thời gian còn lại để vui vẻ cho thoải mái một chút đi.”

Tề Duyệt Tâm đi rồi, Lý Yến cười vỗ vai Tùng San, "San San làm tốt lắm, nên cách xa cô nàng này một chút vẫn hơn, ai mà biết cô ta có ý định gì.”

Lão Thẩm ngồi trong xe chơi game, từ xa đã nhìn thấy Tề Duyệt Tâm đi tới, cô ta mở cửa ngồi vào xe, vẻ mặt mất hứng.

"Tùng San không chịu đến, em đã cố gắng hết sức rồi.”

Lão Thẩm cười cười, ý thức phòng bị của cô bé kia thật mạnh. : "Không đến thì thôi, cô ấy không nhất thiết phải ở trong tầm quan sát của tôi.”

Tề Duyệt Tâm quay mặt lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự không vui, "Sao các anh lại thích để mắt đến Tùng San như vậy? Có phải những ai có tính tình quật cường, không chịu thua, xem thường các anh mới có tính khiêu chiến hay không?"

Lão Thẩm nhìn vẻ mặt không phục của cô ta, sờ sờ đầu cô ta, "Hầy, tôi làm vậy không phải vì lão Cố sao? Em ở đây tức giận làm gì?"

Tề Duyệt Tâm quệt miệng, "Em mất hứng, em không muốn tới làm trong công ty của ngài nữa, ngài đưa em tới công ty của Cố Trì Tây đi!"

Lão Thẩm nhướn mày, dã tâm của cô gái này thật không nhỏ. Hắn cười nói: "Bảo bối, tuy rằng em còn trẻ, nhưng quá thành công cũng không tốt. Con gái ấy mà, vẫn nên dịu dàng ngoan ngoãn một chút mới khiến người ta yêu được.”

Tề Duyệt Tâm quệt miệng, nhéo cánh tay Lão Thẩm, "Em không ngoan đấy, em cứ thích không ngoan đấy!"

Lão Thẩm cười mặt như nở hoa, ôm lấy Tề Duyệt Tâm, hôn một cái lên khuôn mặt trơn bóng căng mịn kia, vui vẻ nói: "Được được, không ngoan thì cứ không ngoan đi, tôi biết lỗi rồi.”

Chương trình học sau khi khai giảng tháng đầu tiên chấm dứt, Tùng San rốt cuộc cũng hoàn thành toàn bộ học phần đại học, học kỳ này còn dư lại ba tháng chính là kì thực tập theo yêu cầu của trường. Bởi vì không chủ động ra ngoài tìm việc nên cô, Lý Yến và Triệu Nhiên bị phân tới một công ty mậu dịch nhỏ làm việc. Nói là thực tập, thực chất là ngồi không, mọi người trong công ty không ai cho các cô làm việc gì, ngay cả công việc đơn giản nhất cũng không cho các cô làm.

Lý Yến hào khí hừng hực chuẩn bị cho kì thi nghiên cứu sinh, cho nên chỉ đi một ngày rồi không hề xuất hiện nữa, còn lại Triệu Nhiên và Tùng San ngày nào cũng chen chúc hơn một tiếng đồng hồ trên xe buýt để tới công ty. Triệu Nhiên thật thà dễ bảo, bị yêu cầu làm việc mà không khác gì một nhân viên tạp vụ, nào là quét rác, đổ rác, rót cà phê cho vị này, rót trà cho vị kia. Vì có dáng vẻ xinh đẹp, nên Tùng San bị quản lý sắp xếp tới bàn tiếp tân trước công ty, cô phải mặc một bộ trang phục màu xanh quê mùa, gặp ai cũng phải cười chào hỏi.

Những ngày này trôi qua nhàm chán tới mức không chịu nổi, Tùng San hối hận vạn phần, vì sao lúc ấy cô không tích cực chủ động một chút tự mình đi tìm một công ty đàng hoàng mà thực tập. Thật ra không phải cô không nghĩ tới, nhưng vừa nghĩ đến việc lần trước cùng Tề Duyệt Tâm đi làm thêm đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện, nên cô không thể không giống rùa đen rút đầu thu lại ý nghĩ này.

Cô thật sự rất sợ, thảo mộc giai binh(1).

(1) Trích Binh pháp tôn tử 36 kế, nghĩa là nghe tiếng của cỏ cây nhưng tưởng như là quân lính đang tấn công.

Tuy rằng bây giờ buồn chán, nhưng ít ra lòng cô rất nhẹ nhõm.

Chiều thứ sáu, trong công ty từ sớm đã không còn mấy người. Sau khi lau sàn nhà vệ sinh xong, Triệu Nhiên rửa
tay, thay quần áo, đi đến quầy tiếp tân trước cổng tìm Tùng San, "San San, quản lý về hết rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Tùng San cũng chờ không nổi nữa rồi, cô gật đầu nói: "Được, chúng ta về thôi. Nhưng hôm nay mình muốn về nhà, chắc cậu phải về trường một mình rồi.”

Triệu Nhiên cười nói: "Nhà mình là tốt nhất.”

Tùng San cười nói tiếp: "Ừ, nếu mẹ mình không dông dài nữa thì tốt nhất!"

Bây giờ mỗi khi về nhà Tùng San có chút sợ hãi, bởi vì chỉ cần cô vừa vào cửa, miệng của Phương Tiểu Tiệp liền không thể dừng nói hai chữ, Tống Đào. Gần đây con có gặp Tống Đào không, có gọi điện thoại cho nhau không, cuối tuần có nên mời Tống Đào về nhà mình ăn không, ba mẹ Tống Đào là người như thế nào con đã gặp chưa, nó có bao nhiêu anh chị em, ông bà còn không...

Tùng San vừa nghĩ đã thấy đau hết cả đầu, mới nghĩ đến việc phải nói với ba mẹ là cô và Tống Đào không có tiến triển thì đầu cô lại càng đau hơn.

Sau khi tạm biệt Triệu Nhiên, Tùng San đi một mình qua hai con đường để tới một trạm xe buýt cách khá xa công ty. Công ty mậu dịch này nằm ở vị trí khá hẻo lánh, toạ lạc ở một góc khu dân cư lâu đời, kiến trúc bốn phía đều rất cũ kỹ, đường ngã tư rất hẹp, so với trung tâm thành phố tệ hơn nhiều, người dân cũng rất hỗn tạp. Tùng San đứng ở trạm xe bus, cô nhìn một đống quảng cáo trên bản đồ trạm dừng cố gắng tìm tuyến xe cần đi, từ nơi này không thể trực tiếp về thẳng nhà, chỉ có thể lên một chuyến, sau đó đổi chuyến khác.

Cách đó không xa có mấy người đàn ông đi tới, dáng vẻ rất lưu manh, như một lũ du côn. Tùng San bất giác cúi thấp đầu, nhưng không ngờ mấy tên côn đồ đó đã sớm chú ý tới cô, chúng nghênh ngang đi lại đây, trên mặt mang theo nụ cười rêu rao.

Tùng San âm thầm nhìn xung quanh, nhưng không có một ai để cầu cứu cả. Đây chỉ là một góc phố nhỏ, người đi đường rất ít, bên đường là một loạt cửa hàng, chuyên bán các loại vật liệu xây dựng, nhìn qua thì việc buôn bán rất ế ẩm, bên còn lại là khu công trường, trong tường rào bao quanh phát ra tiếng ầm ầm của máy ủi đất.

Thời tiết nóng bức, tên cầm đầu nhuộm tóc vàng, hắn mặc một chiếc áo sơ mi rách nát, tay áo xắn lên đến bả vai, hắn nhìn chằm chằm Tùng San, khóe miệng nhếch lên, ngậm một điếu thuốc.

Tùng San giả vờ nhìn trạm xe, trong lòng đếm đến ba, sau đó bỏ chạy thục mạng, nhóm người kia sửng sốt một lát sau đó mới phản ứng kịp, lập tức đuổi theo. Tùng San làm sao có thể chạy nhanh hơn mấy tên đàn ông đó. Dưới tình thế cấp bách cô nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy về phía mình, vì thế trong đầu cô loé lên một tia sáng, cô chạy nhanh tới giữa đường, dang hai tay ra, hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Chiếc xe hơi màu bạc đó phanh gấp lại, lốp xe ma sát mặt đường, phát ra tiếng vang chói tai.

Tùng San hết hồn, cô vội vàng chạy tới cạnh xe, liều mạng gõ cửa kính, "Làm ơn cứu tôi với!"

Cửa kính xe hạ xuống, Uông Tiểu Kinh thò đầu ra, bà nhìn thấy mấy tên đuổi theo thì cau mày nói: "Lên xe.”

Tùng San thấy Uông Tiểu Kinh thì hơi sửng sốt, nhưng vẫn không chút do dự mở cửa xe ngồi vào.

Uông Tiểu Kinh nói với tài xế: "Mau lái xe.”

Chiếc xe hơi mau bạc vọt đi như tên bắn, nhóm người kia mới đầu còn muốn chặn chiếc xe lại, nhưng khi nhìn thấy nó lao về phía mình thì chẳng ai dám chặn nữa, đành phải vội vội vàng vàng dạt sang một bên.

Tùng San quay đầu nhìn mấy tên đó càng ngày càng xa, cô thở phào một hơi, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt dò xét của Uông Tiểu Kinh, Tùng San cảm kích nói: "Cám ơn cô đã cứu cháu.”

Vẻ mặt Uông Tiểu Kinh lạnh lùng, trong đôi mắt bà ẩn chứa sự khôn khéo, "Cô là Tùng San?"

Tùng San cười gượng, giờ có giả vờ không biết cũng không thể nữa rồi. Vì thế cô gật đầu, "Cháu là Tùng San, lúc trước là bạn cùng phòng của Cố Lâm Lâm, chắc cô là mẹ Cố Lâm Lâm rồi, chào cô.”

Uông Tiểu Kinh chỉ đơn giản "Ừ" một tiếng.

Tùng San lại đánh giá người phụ nữ này một lần nữa, cô phát hiện ra người phụ nữ này tuổi cũng không lớn, ít nhất là trẻ hơn Phương Tiểu Tiệp. Bà trang điểm rất tinh xảo, nhưng rất gầy, gầy tới mức khiến người ta phải lo lắng, không thể không nghĩ bà sống rất kham khổ.

Người như bà tạo cho người khác cảm giác xung quanh có một tầng băng ngăn cách, cách ly bà với thế giới, như thể ai dám chạm vào, đều sẽ bị sự lạnh lẽo của lớp băng kia đánh bay.

"Sao cô lại ở đây? Còn bị lưu manh đuổi theo?" Uông Tiểu Kinh hỏi.

"Cháu đi thực tập gần đây, vừa rồi định đi xe buýt về nhà thì gặp phải mấy tên lưu manh đó, may là gặp được cô đúng lúc, thật sự cảm ơn cô ạ.” Tùng San nói.

"Quanh đây có chỗ nào cho cô thực tập chứ?" Uông Tiểu Kinh hỏi.

"Là công ty mậu dịch Hoằng Đạt, do trường cháu sắp xếp ạ.” Tùng San nói ngắn gọn.

Bỗng nhiên Uông Tiểu Kinh giống như không chịu nổi nữa, bà quay đầu lấy điện thoại di động trong túi ra, tự mình gọi điện thoại. Tùng San ngồi một bên, đột nhiên cô thấy có chút xấu hổ, cũng không dám thở mạnh, nghe Uông Tiểu Kinh quát lớn với người ở đầu dây bên kia, "Anh không có đầu óc sao? Ngày mai còn không sửa lại phương án cho tốt, thì cuốn gói về quê đi!"

Uông Tiểu Kinh cúp điện thoại, thở dài, quay đầu nhìn Tùng San, nói: "Thật xấu hổ, có làm cô sợ không?"

Tùng San cười cười, "Cháu không sao, cô thật mạnh mẽ.”

Uông Tiểu Kinh cười nhẹ, "Một người phụ nữ muốn ra bên ngoài gây dựng sự nghiệp thì phải trả giá nhiều hơn đàn ông gấp mấy lần, không kiên cường thì từ cấp trên đến cấp dưới ai cũng có thể khinh thường mình.”

Tùng San như suy nghĩ gì đó gật gật đầu.

Uông Tiểu Kinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: "Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về nhà.”

Tùng San suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần đâu ạ, phía trước là trạm tàu điện ngầm cô cho cháu xuống đó là được, nơi này đã là trung tâm thành phố, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Uông Tiểu Kinh cũng không nói nhiều, bà nói với tài xế: "Đến trước cửa ga tàu điện ngầm thì dừng xe.”

Tùng San xuống xe, cười vẫy tay với Uông Tiểu Kinh, "Hôm nay thật sự cảm ơn cô, hẹn gặp lại.”

Uông Tiểu Kinh nhìn nhìn Tùng San, bà sớm đã cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, cười như vậy trông càng tuyệt hơn. Chẳng trách ngay cả tên cầm thú Cố Trì Tây kia cũng trở nên dễ bảo như vậy, còn nghĩ tới chuyện ly hôn.

Uông Tiểu Kinh cười nhẹ, "Vẫn nên để Cố Trì Tây phái người đến bảo vệ cô đi, không phải lần nào cô cũng có thể may mắn gặp được tôi đâu.”

Tùng San nghe xong liền sửng sốt, cô còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe kia đã mất hút rồi.

Nhìn chiếc xe biến mất khỏi con đường, cô thở dài một hơi, người phụ nữ này thật không tầm thường.

Khi Tùng San về nhà, lòng cô vẫn có chút không yên. Quả nhiên Phương Tiểu Tiệp bắt đầu hỏi liên tiếp về Tống Đào, Tùng San bị hỏi như vậy thấy rất phiền, cô không nghĩ ngợi gì nữa lớn tiếng nói: "Mẹ, thật ra chúng con không có quan hệ gì cả, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa.”

Phương Tiểu Tiệp trợn mắt nói: "Một đứa con trai tốt như vậy, tính tình tốt, dáng vẻ cũng không tệ, con còn suy nghĩ cái gì nữa? Đừng tưởng mắt mẹ mờ yếu, thằng nhóc đó rất thích con, mẹ nhìn thấy rõ cực kì!"

Tùng San cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng không muốn nói thêm gì nữa, xoay người trở về phòng mình, đóng sập cửa lại.

Phương Tiểu Tiệp tức giận lớn tiếng mắng: "Chỉ biết dùng sắc mặt đó với mẹ mày! Đứa con gái chết tiệt, càng lớn càng không biết nghe lời!"

Tùng Chí Quân đứng một bên nghe vậy cũng chịu không nổi nữa, ông vội vàng kéo Phương Tiểu Tiệp nói: "Được rồi, chuyện của con nó, bà đừng có quan tâm nhiều như vậy, quan tâm nhiều quá cũng không tốt.”

Phương Tiểu Tiệp ngồi trên sô pha thở dài: "Tôi có thể không bận lòng được sao? Một đứa con trai có điều kiện tốt như vậy, bỏ lỡ rồi sẽ không có nữa!"

Lão Tùng nói: "Bà cũng đừng chỉ nhìn vào điều kiện của người ta nữa, quan trọng vẫn là San San của chúng ta có thích hay không. Hơn nữa, Tống Đào này... sao tôi luôn cảm thấy có gì đó là lạ.”

"Lạ chỗ nào?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.

Lão Tùng lắc lắc đầu, "Tôi cũng không thể nói rõ, dù sao tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.”

Tùng San nằm trên giường, cô có chút hối hận vì thái độ vừa rồi của mình với mẹ, vừa định ra ngoài dỗ ngọt bà một chút, thì nghe thấy lão Tùng nói câu này, nhất thời cô sợ tới mức không dám ra khỏi phòng.

Lão Tùng nói như thần vậy.

Quay về nằm lại trên giường, cô buồn chán lấy di động lướt weibo, chưa kịp làm gì thì điện thoại rung lên. Cô nhìn tên trên màn hình, khẽ nhíu mày, Cố Trì Tây.

"San San, tôi có làm phiền em không ?" Giọng nói của Cố Trì Tây rất dịu dàng, rất lễ độ.

"Tôi đang rảnh rỗi ở nhà, chú gọi tôi làm gì?"

Gần một tháng không liên lạc, Tùng San cũng khách sáo hơn rất nhiều.

"Ừ, ngày mai em có thể ra ngoài một chút không? Tôi muốn nhờ em giúp một chuyện.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện