Lúc Tùng San về đến nhà, toàn thân ướt sũng, cô đặt ô ở cửa, cởi giày, mở đèn. Căn nhà tối đen cuối cùng cũng có ánh sáng, tất cả đều không có gì thay đổi. Đã hai ngày không có người ở nhà, cửa sổ vẫn đóng chặt, cả căn nhà tràn ngập sự u ám buồn bã.
Tùng Chí Quân luôn ở bệnh viện, ông vẫn ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt để chờ đợi, nửa bước cũng không rời. Trong thời gian này ông rất ít nói, chỉ ngồi ở đó, ánh mắt trống rỗng.
Tùng San thật sự không muốn ngồi ở đó. Là thật sự không dám. Cho tới bây giờ cô cũng không dám tin được đó là sự thật, mẹ cô lại gặp chuyện như vậy, ngày hôm đó cô còn cãi nhau với mẹ qua điện thoại, tối đó bà lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hôn mê bất tỉnh. Phương Tiểu Tiệp làm y tá trưởng 10 năm, không ngờ có một ngày bà lại cần y tá khác chăm sóc.
Tùng San thậm chí còn nghĩ có phải vì cô không nghe lời khiến Phương Tiểu Tiệp giận quá nên mới xảy ra sơ sẩy, sau đó trở thành như vậy.
Trương Dật Bạch nói, đây coi như là tai nạn lao động. Nhưng tai nạn lao động cũng cần tiền, rất nhiều tiền. Cho nên cô mới đem bán chuỗi hạt ấy, đó là thứ duy nhất đáng giá mà cô có. Trương Tân đã giới thiệu cho cô cửa hàng kia, cô không hiểu giá cả, đành phải nói thẳng số tiền mình cần, sau đó nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của ông chủ, cô còn tưởng rằng mình đã đòi quá nhiều.
Nhưng không ngờ ông chủ lại nói, "Giá này cũng không phải vấn đề, chỉ là châu báu giá trị như thế này tìm người mua không dễ, cô chờ tôi liên lạc với một người hỏi xem ông ta có muốn mua không.”
Sau đó lão Thẩm tới, nói với cô, "Cô bé ngốc nghếch, cô cần tiền sao không tìm lão Cố mà lại lấy đồ hắn tặng đem bán có phải làm mất mặt hắn không?"
Thể diện.
Xém chút nữa cô đã làm tổn hại đến thứ tuyệt đối không thể xâm phạm của hắn – thể diện.
Lão Thẩm để cô xuống xe sau đó cổ vũ cô, "San San, ở bên ngoài đàn ông để ý nhất chính là chuyện này, ở trước mặt người khác cô nên quan tâm đến thể diện của ông ấy, về đến nhà thì những thứ đó ông ấy đều có thể cho cô, tính sao thì cũng là cô được lợi mà. Cô xem cô đi, đầu tiên là cô bị trợ lý của ông ấy dụ dỗ, sau đó lại bán đi quà ông ấy tặng cô, cô nói xem sau này Cố gia của chúng tôi làm sao còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác nữa?"
Tùng San không nói gì, chỉ nhớ tới câu nói đầy giận dữ của hắn, "Nếu em muốn cứu cậu ta, tại sao không cầu xin tôi? Vì sao lại dùng thái độ này để nói chuyện với tôi?"
San San, ở trong mắt em, Cố Trì Tây tôi rốt cuộc là người như thế nào?
Tùng San lấy mấy bộ quần áo, lấy bàn chải kem đánh răng và khăn mặt cần dùng khi ở bệnh viện, sau đó lại ra ngoài. Trời vẫn còn mưa, khi ra cửa cô nhìn thoáng qua cái ô đặt ở đó, nhưng không dùng nó, mà lấy một cái ô có hoa nhỏ ở trong tủ ra dùng.
Cài ô đó quá nặng, cô cầm không nổi, mà nắm cũng không xong.
Rõ ràng nó to như vậy, có thể che chắn cả người cô, nhưng nó thật sự quá to, luôn khiến cô có cảm giác cực kì khó xử.
Lúc Tùng San đến bệnh viện trời đã tối đen, ban đêm trước của phòng cấp cứu có nhiều người đứng xếp hàng, giọng địa phương của nhiều vùng trộn lẫn vào nhau có chút ồn ào. Không khí khó chịu bao trùm cả phòng cấp cứu, khiến tâm trạng của mọi người trở nên gay gắt, vui vẻ, bi thương, hạnh phúc, thống khổ đều bị phóng đại, xen lẫn vào đó là ấm lạnh của thế gian.
Tùng Chí Quân nhìn thấy Tùng San đi tới, mặt ông liền tươi cười, ông nắm lấy tay con gái, run rẩy, "San San, bác sĩ nói mẹ con vượt qua thời kì nguy hiểm rồi!"
Tùng San thật sự rất vui mừng, cô ôm lấy ba mình, "Ba...”
Tùng Chí Quân vỗ vỗ đầu con gái, "Khóc đi, San San, con nhịn đã lâu lắm rồi.”
Lúc Trương Dật Bạch đi ra liền nhìn thấy hình ảnh hai ba con ôm nhau khóc lớn, vì cảnh này hắn đã thấy nhiều lắm rồi nên cũng không có cảm xúc gì. Chỉ là hắn vẫn bước tới đó ân cần nói: "Anh rể, San San, chị Phương sẽ không sao rồi, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh. Đêm nay hai người đừng ngồi đây nữa, anh rể, anh đi làm thủ tục đi, tôi sẽ sắp xếp giường cho anh nghỉ ngơi.”
Tùng Chí Quân xoay người lại cúi người nói với Trương Dật Bạch, "Chủ nhiệm Trương, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Trương Dật Bạch vội vàng khoát tay, "Đừng nói như vậy, tôi cũng không giúp được gì, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn mấy bác sĩ bên khoa ngoại não kìa. Cũng đều nhờ bình thường chị Phương quan hệ rất tốt với mọi người nên mọi người mới có thể tận tâm tận lực cứu chữa cho chị ấy.”
Nhìn Tùng Chí Quân theo y tá đi xuống tầng xử lý thủ tục, Tùng San quay lại cúi người trước Trương Dật Bạch, "Bác sĩ Trương, tôi thật sự rất biết ơn anh.”
Trương Dật Bạch cười lắc đầu, "Cô không cần cảm ơn tôi, nếu không phải Cố gia ở bên kia làm việc hiệu quả cao, thì chúng ta cũng không thể có thuốc mà chữa trị nhanh được.”
Ánh mắt Tùng San khẽ dao động, "Bác sĩ Trương, chuyện này ba tôi không biết gì.”
Trương Dật Bạch cười cười, "Không cần nói, tôi hiểu. Thật ra, trong bệnh viện không có nhiều người biết chuyện này nên cô yên tâm đi.” Sau đó hắn lại đi đến bên cạnh Tùng San, nói nhỏ bên tai cô: "Tôi biết chị Phương không đồng ý cho hai người qua lại, cho nên hôm qua tôi mới vội vàng ra ngoài cổng chờ cô tới nói chuyện, vì tôi sợ mình không cẩn thận lại lỡ lời trước mặt ba cô. Chỉ là bây giờ chị Phương không còn nguy hiểm nữa, cô có nên suy xét xem có nên nói chuyện này ra hay không, dù sao chuyện này cũng là nhờ Cố gia, biết đâu lại có thể khiến ba mẹ cô cảm động thì sao?"
Tùng San lại bình tĩnh lắc đầu, "Không, tôi sẽ không nói chuyện này cho ba mẹ, tiền này là tôi mượn anh ấy, tôi sẽ cố gắng trả lại.”
Trương Dật Bạch nhướn mày, ý của câu nói này, chẳng lẽ hai người chia tay rồi?
Suy nghĩ một lát hắn lại cười nói: "Được rồi, tôi chỉ tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của mình thôi, chuyện này dù sao cũng do cô quyết định. Xong rồi, cô ở đây canh chừng đi, tôi còn phải xuống tầng thăm Trương Tân.”
Tùng San hỏi: "Trương Tân sao rồi? Bị thương có nặng không?"
Trương Dật Bạch cười nói: "Không sao đâu, ưu điểm lớn nhất của em họ tôi là có số mệnh rất cứng, hôm qua bị gãy hai cái xương sườn mà còn có thể đưa cô đến bệnh viện, quả thực đúng là người đàn ông thép.”
Tùng San rũ mi, cúi người lấy một cái gì đó từ trong túi xách ra đưa cho Trương Dật Bạch, "Tôi vừa quay về nhà, thuận tiện lấy cho anh ấy vài vật dụng dùng khi nhập viện, anh giúp tôi đưa cho anh ấy.”
Trương Dật Bạch cong khóe miệng, "Cô tự đi gặp nó không phải tốt hơn sao, dù sao cũng chỉ cách một tầng thôi mà.”
Tùng San cúi đầu, "Tôi không đi được, làm phiền anh giúp tôi.”
Có chuyện kì lạ đây. Trương Dật Bạch đi xuống, vào phòng bệnh của Trương Tân, nhìn những thứ trên tay, hắn càng cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra. Trương Tân nằm trên giường, bị vải trắng băng như cái bánh chưng, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút gì thay đổi, hắn nhìn thấy Trương Dật Bạch tiến vào, cũng không nói gì.
Trương Dật Bạch đặt
túi đồ lên cái tủ ở đầu giường, "San San nhờ tôi đưa cho cậu, là vật dụng hàng ngày để dùng khi nằm viện.”
Trương Tân hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, "Ừm.”
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế? Cậu bị thương đến mức này là do ai đánh? Có liên quan gì đến San San?" Trương Dật Bạch nhịn không được hỏi.
Ngày hôm qua do thời gian quá mức cấp bách, hắn chỉ để tâm đến chuyện của Phương Tiểu Tiệp nên không chú ý đến Trương Tân, kết quả bây giờ hắn mới nhớ ra người em họ này của hắn ngoại trừ hắn ra thì không có ai để nương tựa ở thành phố A này cả.
"Có phải cậu có xích mích gì với Cố gia không? Chắc không phải là liên quan tới San San chứ?" Hắn lại hỏi.
Không nhiều chuyện không phải Trương Dật Bạch. Hắn ở bệnh viện này lâu như vậy, tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện, cho nên trí tưởng tượng rất cao.
"Mẹ của San San sao rồi?" Trương Tân hỏi.
"Đã cứu được rồi, ít nhiều cùng nhờ Cố gia gọi người từ Hongkong mang thuốc sang đây đúng lúc, nghe nói là vận chuyển bằng chuyên cơ tư nhân.” Trương Dật Bạch nói xong, lại kích động nói, "Cố gia đối xử với San San thật sự quá tốt, Trương Tân, cậu kém người ta rất xa, đừng có tranh giành với người ta làm gì.”
Trương Tân không nói gì thêm.
Tuy Trương Dật Bạch đã chuẩn bị cho Tùng San và Tùng Chí Quân hai cái giường, nhưng Tùng San và bố Tùng không ai chịu đi ngủ, họ vẫn ngồi trong căn phòng nhỏ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thường nhìn xuyên qua lớp kính thuỷ tinh để quan sát Phương Tiểu Tiệp.
Tùng San nhìn bố Tùng, cô cảm thấy hai ngày nay ông đã già đi nhiều, ngay cả tóc cũng đã có màu hoa râm.
"Ba, ba đi nghỉ một lát đi, con ngồi đây canh là được rồi.” Tùng San đau lòng nói.
"Ba không mệt, ngồi một chỗ thì có gì đâu mà mệt. San San, ba không đi đâu cả, chỉ ngồi đây chờ mẹ con thôi.” Tùng Chí Quân cười cười.
Tùng San cảm thấy hốc mắt mình hơi rát, mũi lại hít một hơi, "Ba, con rất... hâm mộ tình cảm của ba mẹ. Nhà chúng ta là gia đình tốt nhất trên đời, con rất may mắn vì đã có được ba mẹ như hai người.”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Tùng Chí Quân đi qua chỗ cô ngồi xuống, xoa đầu con gái, "Con gái ngốc, khóc cái gì. San San à, con còn nhỏ, chờ con đến tuổi như chúng ta con sẽ biết, có một người ở bên cạnh, càu nhàu với con, nhìn con không vừa mắt, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, là chuyện hạnh phúc đến mức nào.”
Tùng Chí Quân lại nói tiếp, hốc mắt ông cũng hơi phiếm hồng, "San San, mẹ con là người rất dễ dụ. Tuy bà ấy rất nóng tính, nhưng không tức giận lâu. Năm đó bà ấy trẻ tuổi xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi nhưng bà ấy không để ý, chỉ trừ một sinh viên nghèo có hai bàn tay trắng như ba, kết hôn với ba rồi phải chịu khổ mấy năm, đến bây giờ cũng chưa từng được sống sung túc. Ba vẫn luôn cảm thấy năm đó ba cưới được mẹ con là may mắn lớn nhất đời mình, sau đó mẹ con sinh ra con, con thừa hưởng sự xinh đẹp và thông minh của bà ấy, lúc đó ba cảm thấy đời người như vậy là đủ rồi.”
Tùng San nức nở, gật đầu, "Ba, con cảm thấy ba nói rất đúng, cuộc sống bình thản an vui mới là hạnh phúc.”
Ba Tùng cười lau đi nước mắt trên khuôn mặt con gái, "San San, ba hi vọng con có thể có cuộc sống bình an hạnh phúc. Mẹ con cũng nghĩ như vậy, tuy rằng ngày nào bà ấy cũng lớn tiếng nói muốn gả con cho người giàu có, song điều này không phải là thứ quan trọng nhất, mấu chốt vẫn phải là hai người bên nhau thật thoải mái, không có áp lực, tin tưởng lẫn nhau, không có nghi kỵ.”
Tùng San nói: "Ba, nhưng con thật sự rất thích anh ấy thì phải làm sao bây giờ? Con thích anh ấy, luôn muốn ở bên anh ấy, nhưng con lại không thể chịu được tính tình ngang ngược của anh ấy, không thể tiếp nhận sự bất bình đẳng giữa cả hai, con muốn chứng minh mình không phải vì tiền hay vì địa vị mới ở bên anh ấy, nhưng con lại không thể không hết lần này đến lần khác chạy tới nhờ vả sự giúp đỡ của anh ấy...”
Tùng Chí Quân nhìn con gái nước mắt ràn rụa, thở dài một hơi, "San San, lần này mẹ con bị thương, con lại chạy tới nhờ cậu ta sao?"
Tùng San nén nước mắt gật đầu, "Mẹ cần có một loại thuốc quý mới có thể nhanh lành bệnh, thuốc đó ở đại lục không có, phải sang Hongkong mới mua được.”
Trong lòng Tùng Chí Quân rất khó chịu, ông ôm con gái rồi lại thở dài, "San San à, chúng ta không thể nợ anh ta một nhân tình lớn như vậy được.”
Tùng San nói: "Con chỉ tìm anh ấy vay tiền, sau này con sẽ có gắng làm việc để trả đủ.”
Tùng Chí Quân cười cười, "Đây chuyện của mẹ con, sao có thể chỉ giao cho con? Con đừng lo lắng, nợ cậu ta bao nhiêu tiền chúng ta sẽ cùng nhau trả, cùng lắm thì bán căn nhà của chúng ta đi.”
Tùng San kinh ngạc, vội vàng nói: "Không được, bán nhà rồi thì chúng ta ở đâu? Ba đừng vội, con nhất định có thể tìm được cách trả lại tiền. Nhà tuyệt đối không thể bán! Bây giờ giá nhà đắt như vậy, bán đi rồi sau này sẽ không mua nổi nữa. Con mượn thì con sẽ nghĩ cách, không thể để mẹ vừa ra viện, ngay cả nhà cũng không có để về.”
Tùng Chí Quân nghe thấy câu cuối cùng, cũng cau mày không nói gì nữa.
Tùng San tỏ ra thoải mái cười cười, "Thật sự không cần lo lắng, con sắp tốt nghiệp rồi, tìm được việc làm sẽ có thể trả nợ được thôi.”
Cố Trì Tây nằm mơ thấy một giấc mơ, trong mơ trời đổ cơn giông, mây đen che kín bầu trời, dày đặc tới mức không còn chút ánh sáng, mưa to tầm tã rơi xuống, bọt nước từ mặt đất văng lên. Một dáng người nho nhỏ, cầm một cái ô thật to, một mình lẻ bước trong mưa, tán ô đó rất lớn, luôn bị gió thổi bay qua một bên, bóng dáng kia cũng lắc lư theo cán ô. Mưa rơi trên người cô, thấm ướt vạt áo của cô, nhưng cô lại cố gắng cầm lấy cán ô không chịu buông tay.
Có lẽ, nếu cô vứt chiếc ô đi sẽ đi nhanh hơn một chút phải không?
Sau khi tỉnh lại, hắn ho khan một trận, trong cổ họng như có lửa thiêu. Lúc này, hắn mới phát hiện mình vẫn nằm trên sô pha, mưa bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã ngừng hẳn. Hắn mở cửa kính ra, đi lên sân phơi, bầu trời như được giặt rửa trắng tinh chói lọi. Gió lạnh thổi qua, toàn thân hắn run rẩy.
Hết mưa, cô bé con cũng không cần ô nữa rồi.