Trong không khí ở Hồng Kông tồn tại hương vị ẩm ướt của mùa xuân mà thành phố A không có, gió thổi mây bay, thời tiết khoảng hai mươi mấy độ không lạnh không nóng, phát huy những tốt đẹp vốn có của mùa xuân.
Nắng mai ấm áp, không chói không nóng, xúc cảm giống như bàn tay non mềm của trẻ nhỏ khiến cho tâm tình của con người không tốt cũng khó.
Tùng San đến Hồng Kông mới biết, lúc trước Phương Tiểu Tiệp lo lắng về những vấn đề như không hợp khí hậu là hoàn toàn không tồn tại. Miền Nam bắt đầu một ngày rất muộn, kết thúc ngày càng muộn hơn. Mỗi ngày Tùng San đều ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh, ăn điểm tâm xong liền dẫn Lão Tần xuống tầng tản bộ. Ngược lại Lão Tần có chút không thích ứng, dù sao nơi này cũng không có đường bờ sông dài như Giang Phong Uyển, ở Tấn Thành Phong, trừ một thảm cỏ ở dưới tầng có thể đi một lát, cũng chỉ còn lại có cái hoa viên trên không trung ở tầng 30.
Tùng San nghĩ tới chuyện đưa Lão Tần đi tản bộ trên đường phố, lại bị Cố Trì Tây ngăn lại. "Trên đường người nhiều xe cũng nhiều, rất không an toàn.”
Cố Trì Tây không thích những nơi đông người, điều đó là từ sau khi Tùng San đến Hồng Kông mới thật sự nhận ra.
Thật ra trước khi tới đây, cô đã từng nghĩ tới chuyện đi đây đi đó, dù sao Hồng Kông cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Nhưng Cố Trì Tây lại ôm cô nói: "Những chỗ đó quá nhiều người, không có gì hay để nhìn.”
Sau này Tùng San nghĩ lại thấy cũng đúng, những địa điểm du lịch như thế này từ trước tới nay đều chật kín người, chen lấn xô đẩy khiến cho nhiệt tình đều mất hết, sau đó mang về đủ thứ oán niệm uể oải.
Nhưng, cô vẫn rất muốn đi thăm quan, cô luôn cảm thấy phải tới những nơi đó, mới thật sự là đã tới Hồng Kông.
Lúc tối dùng cơm, cô nghiêng đầu, nhìn cảnh tượng phồn thịnh đèn đuốc rực rỡ dưới tầng đến ngẩn người. Đã ba ngày rồi, cô không đi đâu cả, chỉ ở trong toà nhà lớn này, muốn mọc nấm luôn rồi.
Cố Trì Tây múc cho cô một bát canh gà nấu nấm tùng nhung, dùng nồi Tử Sa hầm ba tiếng, lúc tắt bếp thì cho gừng nhuyễn và hành xắt mỏng vào, khẩu vị thanh đạm, mùi hương lại rất nồng.
"Muốn ra ngoài chơi à?" Cố Trì Tây dịu dàng cười.
Tùng San mím môi, cúi đầu, cầm thìa đảo quanh bát.
Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, "Vậy tối nay đưa em ra ngoài chơi.”
Tùng San ngẩng đầu, đôi mắt to vui vẻ rạng rỡ, "Thật sao?"
Cố Trì Tây cười nói: "Uống canh trước đi.”
Tùng San rất vui vẻ cầm bát lên ừng ực uống hết, không cần dùng thìa. Cố Trì Tây nhìn dáng vẻ giống như trẻ con của cô, cười rộ lên.
"Mấy ngày nay bên ngoài có diễu hành, anh sợ gặp phiền toái nên không đưa em ra ngoài, ngột ngạt lắm rồi phải không?"
Tùng San cười hì hì gật đầu, "Vâng.”
Cố Trì Tây cười lắc đầu, trước kia hắn đã cảm thấy cô bé con này nhanh mồm nhanh miệng biết ăn nói, gần đây lại càng ngày càng biết cách làm nũng.
Ăn cơm xong, hai người thay quần áo, đeo vòng cổ vào cho Lão Tần, cùng nhau đi thang máy xuống. Một chiếc xe hơi màu đen đã đậu sẵn trước cửa, Tùng San nhìn nhìn, rất giống chiếc ở thành phố A, cô liền hỏi: "Xe của anh chiếc nào cũng giống nhau cả à?"
Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ.”
Tùng San ngồi vào xe, cười hỏi: "Người có tiền không phải rất thích mua xe này xe nọ hay sao, có những chiếc xe rất đẹp mà chạy cũng rất nhanh nữa.”
Cố Trì Tây cười nhẹ: "Anh không thích những thứ quá đẹp, một chiếc xe thôi mà, chỉ cần có tính năng an toàn tốt là được rồi.” Suy nghĩ một lúc hắn lại nói thêm: "Lão Sở thích chơi xe, mua mấy chiếc xe nổi tiếng để ở nhà, mấy ngày hôm trước ông ấy ly hôn lại bồi thường cho vợ cũ một chiếc.”
Tùng San bật cười: "Lão Sở là cái người làm gì cũng thiệt hại lỗ vốn đó sao?"
Cố Trì Tây cười nói: "Đúng, bây giờ trong tay ông ấy có một chiếc Maserati màu đỏ, kiểu dáng rất linh hoạt, sau này sẽ cho em xem.”
Tùng San hơi sửng sốt, cô hỏi: "Cho em xem làm gì?"
Cố Trì Tây nói : "Gần đây nhà hàng Tây của ông ấy lỗ nặng, dạo này đang tìm người mua xe, nếu em thích anh sẽ mua.”
Tùng San cười cười, "Không cần, em cũng không cần lái xe. Hơn nữa Đại học Hồng Kông nằm ở con đường đối diện, cần gì phải dùng xe chứ.” Nghĩ một lát cô lại nói: "Thế lão Sở đang ở Hồng Kông sao?"
Cố Trì Tây cười nói: "Đúng, đến trốn nợ.”
Tùng San bật cười, "Đây đúng là nơi ông ấy sẽ đến.”
"Lão Tần cũng ở Hồng Kông, sau này có thể cùng nhau dùng một bữa cơm.” Cố Trì Tây nói.
Tùng San sửng sốt, liền nhớ ra người đàn ông mập mạp mày ngắn mắt to, nói chuyện luôn có thâm ý, lúc nào cũng gây cho người ta cảm giác thâm tàng bất lộ.
"Sao ông ấy cũng đến Hồng Kông?" Tùng San hỏi.
"Chuyện này anh cũng không biết, hành tung của Lão Tần vẫn luôn bất định.” Cố Trì Tây cười nói.
Chiếc xe bốn chỗ chạy thẳng đến phía đông, chạy đến vịnh Victoria, chạy qua quốc lộ ven biển, những toà nhà mọc lên san sát bãi biển, mặt nước phản chiếu cảnh tượng trên bờ, mọi thứ như hoà vào nhau, như thật như ảo.
Tùng San hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, ngay cả tán thưởng cũng quên mất, chỉ không ngừng nhìn xem, hận không thể đưa đầu ra khỏi cửa xe.
Cố Trì Tây nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì nở nụ cười, ôm lấy cô, nói tài xế tìm một chỗ đỗ xe, "Chúng ta xuống dưới đi.”
Lão Tần xuống xe, chạy nhanh hơn Tùng San, mấy ngày dồn nén cuối cùng nó cũng có cơ hội chạy loạn, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Tùng San có chút sốt ruột, vừa định chạy đi tìm, Cố Trì Tây đã giữ cô lại, "Không cần lo lắng, sẽ có người trông nó, nó sẽ không lạc mất đâu.”
Tùng San quay mặt lại nhìn hắn, "Anh cũng sắp xếp vệ sĩ ở đây sao?"
Cố Trì Tây cười cười, nựng mặt cô, "Anh không thể để em và Lão Tần gặp chút nguy hiểm nào.”
Tùng San cười tựa vào lòng hắn, "Anh không cần phải lo lắng, nơi này là Hồng Kông, không ai biết chúng ta, kẻ xấu ở đâu ra chứ?"
Đèn đường tạo một vầng ánh sánh vàng nhạt bao quanh cô bé con, giống như sa mỏng, đẹp tới mức không chân thực. Hắn ôm cô, hôn lên cái trán mịn màng của cô, "Ừ.”
Cô cười hì hì xoay người sang chỗ khác, tay vịn lan can nhìn về phía đối diện, những kiến trúc cao thấp, rầm rộ nối thành một đường, "Cố Trì Tây, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Hắn xoay mặt qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt to trong suốt sáng rỡ, khóe miệng cong lên, cười đẹp tới mức không chân thật.
Lòng Cố Trì Tây rung động, hắn bước tới ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đỏ hồng kia, dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, tình ý kéo dài.
Lão Tần ra ngoài chạy một vòng lớn vui không chịu được, vừa quay đầu chạy lại, thì nhìn thấy hai chủ nhân đang vịn tay trên lan can hôn nhau, vì muốn tranh thủ cảm giác tồn tại, nó rất kích động sủa "Gâu gâu".
Tùng San cười rộ lên, cúi lưng, xoa đầu Lão Tần, "Lão Tần, cưng cũng thích Hồng Kông?"
Lão Tần nũng nịu đáp lại, cực kì vui vẻ xoay xoay cái mông, lắc lắc cái đuôi.
Cố Trì Tây cười kéo tay Tùng San, "Em có muốn lên thuyền ngắm cảnh đêm không?"
Tùng San kích động gật đầu, "Có!"
Cố Trì Tây mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, "Lên xe trước đi, đến cảng bên kia là có thể lên thuyền.”
Tùng San cười nói: "Trước kia em vẫn luôn muốn được ngồi thuyền dạo chơi trên sông, đáng tiếc vé quá đắt nên vẫn chưa đi được.”
Cố Trì Tây hơi nhíu mày, "Sao em lại không nói với anh?"
Tùng San bĩu môi, "Khi đó em vẫn còn nhỏ, em chưa biết anh là ai đâu.”
Cố Trì Tây xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Sau này em có anh rồi, muốn gì thì cứ nói cho anh biết.”
Tùng San ôm cổ hắn, hôn một cái, "Cảm ơn anh, ông già Noel.”
Cố Trì Tây cười nói: "Anh rất già sao?"
Tùng San bật cười, le lưỡi, "Được rồi, anh không già, anh không phải ông già Noel, anh là Christmas handsome guy.”
Cố Trì Tây cắn nhẹ cô một cái: "Bất luận là ông già Noel hay Christmas handsome guy, mỗi năm đều chỉ xuất hiện một lần. San San, anh hi vọng mỗi ngày mỗi khắc anh đều có thể thoả mãn tất cả nguyện vọng của em.”
Tùng San nhìn ánh mắt ấm áp đó, cô ngừng một chút, rồi nói: "Nhưng em nhớ rõ có người từng nói với em, những chuyện đó đều là lừa trẻ con, nói như vậy xem ra anh đã nói năng tuỳ tiện rồi?"
Nhớ tới lần đầu tiên cô ngồi lên xe của hắn, đến bây giờ những ký ức ấy đều rất mới mẻ.
Cố Trì Tây cũng ngừng một lát, mới cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "San San, sau khi yêu em anh mới biết được không có chuyện gì mình không làm được.”
Bến tàu có rất nhiều thuyền, muôn hình vạn trạng, lớn nhỏ có đủ cả.
Tùng San hỏi: "Chúng ta ngồi thuyền nào?"
Cố Trì Tây cười nói: "Em thích chiếc nào chúng ta sẽ ngồi chiếc đó.”
Tùng San hoang mang, "Hả?"
Cách đó không xa có vài người đi tới, đi đầu là một người đàn ông trung niên,
dáng người không cao, rất gầy, tóc tai chỉnh tề, toàn thân mặc tây trang màu đen, trên khuôn mặt mang nụ cười tươi rói.
Vừa mở miệng đã nói tiếng Phổ Thông không đủ tiêu chuẩn, "Ây dà, anh Cố đại giá quang lâm, thật là khách ít đến, khách ít đến a!" Giọng điệu của hắn vừa khách khí vừa trêu đùa.
Cố Trì Tây cười cười, "Tử Vĩ, lâu rồi không gặp.”
Chu Tử Vĩ cười ha ha nói: "Anh Cố mọi năm thường trốn ở A thành yên tĩnh, thỉnh thoảng tới Hồng Kông một chuyến cũng không rảnh đến miếu nhỏ này của tôi.”
Cố Trì Tây cười nhẹ, "Tử Vĩ, gần đây việc làm ăn của anh càng lúc càng lớn.”
Chu Tử Vĩ xua tay, "Làm sao so được với anh Cố đây, tùy tiện nhích một đầu ngón tay cũng có thể ra tiền!"
Hàn huyên vài câu, Chu Tử Vĩ mới đem tầm mắt đặt trên người Tùng San, mắt sáng rực lên, "Anh Cố, vị này là?" Nhất thời kích động, hắn đã nói tiếng Quảng Đông.
Cố Trì Tây ôm Tùng San cười nói: "Phu nhân của tôi, Tùng San.”
Chu Tử Vĩ kinh ngạc tới mức muốn rớt cặp mắt xuống đất, "Thật hay giả đấy?" Tiếng Quảng Đông hắn lại phát âm chuẩn tới mức có thể so sánh với TVB.
Tùng San cảm thấy người này rất thú vị, cô cười đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tùng San.”
Chu Tử Vĩ vẫn còn đang khiếp sợ, cuống quýt bắt tay Tùng San, "Xin chào xin chào, tôi là Chu Tử Vĩ, đây là danh thiếp của tôi.”
Tùng San nhận danh thiếp nhìn qua, đều là chữ phồn thể, cần phải mất một lúc mới có thể đọc được, "Công ty du lịch văn hóa Việt Hải".
"Trước kia tôi làm hạng mục du lịch hai chiều A thành và Hồng Kông, đều do Cố tổng toàn lực hỗ trợ, nghe nói hai người muốn đi du thuyền, bên này có mấy chiếc du thuyền đều là của chúng tôi, như Cố gia đã nói, cô nhìn chúng chiếc nào sẽ chọn chiếc đó.”
Tùng San cười: "Được, vậy tôi tự đi nhìn xem một lát.”
Chu Tử Vĩ cười hì hì, giơ ngón cái lên với Cố Trì Tây, "Anh Cố, anh thật may mắn! Cố phu nhân vừa trẻ vừa xinh đẹp như vậy, sao không đi thi hoa hậu Hồng Kông chứ!"
Cố Trì Tây bật cười, vừa định nói chuyện thì thấy Tùng San dắt Lão Tần đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hưng phấn, "Em muốn ngồi chiếc kia, chiếc màu tím!"
Chu Tử Vĩ vỗ tay, "Ây dà, Cố phu nhân thật có mắt nhìn, đó là chiếc tốt nhất của chúng tôi, tên là Queen! Lần trước anh Cố tới đây hình như cũng ngồi chiếc này!"
Tùng San nhìn Cố Trì Tây, "Trước kia anh đã từng tới đây sao?"
Cố Trì Tây cười cười, "Ừm.”
Tùng San suy nghĩ lại thì thấy mình hỏi ngốc quá, một đại nhân vật như Cố Trì Tây sao có thể chưa từng ngồi du thuyền chứ. Vì thế, cô cũng không để ý nữa, nắm tay Cố Trì Tây nói: "Vậy hôm nay anh cùng em ngồi một lần nữa đi!"
Cố Trì Tây nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Được.”
Đứng từ xa, Tùng San đã nhìn thấy sự to lớn của chiếc thuyền này, đợi đến khi lên thuyền mới nhận ra, thật sự không phải lớn bình thường. Hai boong thuyền trước và sau đều có bể bơi, trong khoang thuyền là cảnh tượng lộng lẫy xa hoa như đang ở trong hoàng cung vậy.
Chỉ có điều, trừ nhân viên phục vụ trên thuyền, không thấy những người khách khác.
Tùng San nhìn xung quanh hỏi: "Sao không thấy vị khách nào khác thế?"
Chu Tử Vĩ cười nói: "Đêm nay vốn dĩ Queen đậu ở cảng, nhưng khó có khi anh Cố gọi điện tới, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo. Anh Cố vốn không thích đông người, vậy thì bao cả tàu là tốt nhất!"
Tùng San cười nhìn về phía Cố Trì Tây, "Vậy lần trước anh tới đây cũng ngồi một mình sao?"
Cố Trì Tây cười không nói gì.
Chu Tử Vĩ nói: "Lần trước là tiệc tư nhân của chị Vân, có điều người tới cũng rất ít, chỉ mời anh Cố đây và vài người bạn nữa.”
Tùng San nhìn Cố Trì Tây, "Chị Vân là ai?"
Cố Trì Tây cười cười, "Một người quen.”
Chu Tử Vĩ phát hiện bản thân đã nói quá nhiều nên vội vàng thay đổi chủ đề: "Tôi không quấy rầy hai vị du ngoạn nữa, trên thuyền có các loại rượu và thực phẩm, Cố phu nhân không cần lo lắng về dáng người, muốn ăn thì cứ ăn. Cảm thấy ok thì có thể lái thuyền đi.”
Tùng San cười nói, "Chỉ hai người chúng tôi mà dùng một chiếc du thuyền lớn như vậy thì thật hoang phí, chi bằng gọi lão Sở và Lão Tần đến đây đi, bọn họ cũng tới Hồng Kông mà, không phải sao?"
Cố Trì Tây cười xoa xoa đầu cô, "Được.”
Lão Sở và Lão Tần cùng tới, phía sau còn có lão Thẩm.
Lão Sở cố ý làm vẻ mặt kì thị, "Lão Thẩm, người ta đã nói chỉ mời tôi và lão Tần, ông cứ đòi theo tới làm gì!"
Cố Trì Tây nhìn về phía lão Thẩm, "Sao ông cũng tới Hồng Kông?"
Lão Thẩm gãi gãi cái gáy, "Các ông đều tới Hồng Kông, để một mình tôi ở lại thành phố A, muốn tìm người uống trà cũng không có! Không thể tuyệt tình như vậy chứ! Nghĩ xong, tôi dứt khoát bay tới đây, theo các người tới Hồng Kông chơi vài ngày, nếu không trong lòng cảm thấy không thăng bằng.”
Tùng San cười nói: "Đúng lúc tôi đang cảm thấy thuyền quá lớn, chỉ có hai chúng tôi thì quá trống trải, chú Thẩm cũng tới thì thật náo nhiệt.”
Lão Thẩm cười ha ha bước tới xoa xoa đầu Tùng San, "Vẫn là San San biết ăn nói! Trời đất, gần đây đẹp ra nhiều nha!"
Lão Sở ngồi ở chiếc ghế dựa gần đó, gác chân lên, "Ây dà, lão Cố vẫn luôn tránh chuyện bị quấy rầy, thuyền này không tệ, rất thảnh thơi.”
Lão Tần mập mạp từ lúc lên thuyền đến giờ vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện với chú chó Lão Tần, nhưng chú chó Lão Tần căn bản không để ý tới hắn, ngay từ đầu đã lắc đầu né tránh, sau đó dứt khoát vung vẩy cái đuôi chạy đi.
Cố Trì Tây cười hỏi: "Sao các ông lại đi cùng nhau tới vậy? Từ đâu đến?"
Lão Thẩm nói : "Tôi vừa xuống máy bay đã đi tìm lão Sở, không nghĩ tới chuyện đi quấy rầy đôi tình nhân hai người.”
Lão Sở nói: "Nói khéo thì đúng là khéo thật, vừa nãy chúng tôi ở trong quán của chị Vân trò chuyện về ông thì nhận được điện thoại.”
Tùng San lại nghe đến cái tên "Chị Vân", cô tò mò hỏi: "Rốt cuộc chị Vân là ai, mọi người đều biết sao?"
Lão Sở khẽ nhếch miệng, hơi ngây người, dáng vẻ giống như đã nói gì sai, đành phải nhìn về phía lão Thẩm xin giúp đỡ.
Lão Thẩm cười nói: "Đó là một người quen mở quán ở đây, trước kia mỗi khi chúng tôi tới Hồng Kông đều tới ủng hộ việc làm ăn, thường xuyên qua lại cho nên thành bạn bè.”
Tùng San như có gì suy nghĩ, cô nói: "A, mở quán gì ? Quán Bar?"
Lão Sở cười khúc khích, sau đó cười nói: "Ừm, quả thật nơi đó không thiếu rượu ngon.”
Cố Trì cười ấm áp, mặt không biến sắc, ánh mắt khẽ đảo qua lão Sở, khiến cho lão Sở sợ run một cái.
Trực giác của phụ nữ luôn luôn nhạy hơn cả ra-đa.
Chỉ là có vài ánh mắt nhìn qua nhìn lại như vậy, vài câu nói, Tùng San đã cảm thấy "chị Vân" này hình như không phải người bình thường. Có điều cô cũng không hỏi gì nữa, cô luôn cảm thấy nếu bọn lão Thẩm đều gọi cô ấy là "Chị", thì người phụ nữ kia chắc đã lớn tuổi rồi. Có lẽ nhiều nhất là một người phụ nữ trung niên luống tuổi.
Nhưng, khi cô tận mắt nhìn thấy "chị Vân ", cô mới ý thức được, mình đã sai hoàn toàn.