Tùng San thay xong một bộ đồ công sở, nhìn vào gương cẩn thận quan sát, váy liền màu hồng phấn, kết hợp với áo khoác trắng và giày cao gót cùng màu, mái tóc mới làm quăn gợn sóng, khuôn mặt trong trẻo được trang điểm tinh xảo.
Chỉ là, cô đưa tay sờ phần eo váy bó sát thân mà thở dài, tại sao không thể trở lại hình dáng ban đầu chứ.
Chẳng biết từ lúc nào Cố Trì Tây đã xuất hiện ở một góc gương, đứng dựa ở cửa nhưng không vào, chỉ mỉm cười nhìn cô.
"Làm sao bây giờ, bụng em vẫn không chịu nhỏ lại.” Tùng San không xoay người, nhìn người đàn ông trong gương mà nói, giọng điệu có chút làm nũng.
Cố Trì Tây cười, hắn biết cô bé của hắn sẽ nói như vậy, "Không sao cả, tranh thủ lúc em vẫn chưa gầy xuống, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi.” Nói xong, hắn liền bước tới, ôm lấy eo cô, hôn vào gáy cô, hít hương thơm trên người cô.
Thật ra eo có chút thịt cũng không tệ, sờ lên mềm mềm, xúc cảm rất tốt.
"Anh đừng phá nữa, em vừa trang điểm kỹ rồi!" Tùng San hờn dỗi, giống như chú mèo nhỏ thoát ra khỏi lòng hắn, "Anh chắc chắn mấy ngày tới có thể làm tốt chứ?"
Cố Trì Tây cười khổ, không thể thì còn có thể làm gì, "Nếu em lo lắng thì không cần đi nữa, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc bảo bối không tốt sao?"
Tùng San biết ngay hắn sẽ nói câu này, trừng mắt nhìn hắn, "Không được, chuyến đi của em đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, Jessica còn đang chờ em.”
Cố Trì Tây thở dài, tóm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi hôn, "San San, anh sẽ nhớ em, đừng đi ở lại giúp anh đi.”
Tùng San bật cười, ôm eo Cố Trì Tây, "Người nào đó gần đầy cũng càng ngày càng biết làm nũng rồi đó! Không phải chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau sao? Còn cái gì ở lại hay không ở lại chứ.”
Cố Trì Tây bất đắc dĩ lắc đầu, "Nhưng sao anh cảm thấy em không để ý đến anh gì cả?"
Vợ chồng Tùng Chí Quân ở lại Hồng Kông hơn nửa năm, mãi đến khi hai đứa bé biết bò mới lưu luyến không rời trở về thành phố A. Tùng San nhớ ba mẹ, mấy ngày nay cảm xúc vẫn luôn không ổn định, không có Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, căn nhà trở nên rộng lớn hơn rất nhiều. Bảo mẫu chăm sóc hai đứa bé càng thêm lúng túng tay chân. Thật ra điều này cũng không thể trách họ, chỉ là do lúc trước Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp chăm sóc hai đứa bé quá chu đáo, trong lòng mỗi người đều ôm một đứa bé, không cho ai chạm vào. Ngay cả Tùng San và Cố Trì Tây muốn bế con một lát, cũng phải được sự cho phép, còn phải xác nhận xem đã rửa tay thay quần áo hay chưa.
Mấy chuyện này đã khiến Cố Trì Tây nghẹn muốn chết rồi.
Tuy Tùng San không cần tự chăm sóc con, nhưng ngày nào cô cũng rất bận rộn, bắt đầu từ buổi sáng phải tập yoga và các loại thể dục giúp làm đẹp, rõ ràng các chuyên gia hàng tháng đều nói cô đã khôi phục vóc dáng, nhưng cô vẫn không hài lòng, nhất định muốn gầy thêm nữa mới được. Vừa hết tháng cô đã đến đại học Hong Kong để lên lớp, vì muốn tốt nghiệp đúng thời gian, cô đã tăng cường thời gian làm bào cáo và bài tập. Kết quả là sau một ngày ở ngoài, về đến nhà ăn cơm, thăm con một lát rồi lại bắt đầu làm bài, cảnh thường thấy nhất là Cố Trì Tây đi ngủ trước còn cô ở phòng sách vùi đầu học.
Do có ba mẹ vợ ở cùng, nên trước mặt họ Cố Trì Tây ngại tiếp xúc quá mức thân mật với Tùng San, kết quả buổi tối khi hai người có thể nằm chung giường cũng bị chiếm mất. Hắn đã từng thử bá đạo vài lần, mạnh mẽ đến phòng sách lôi cô bé con bế về giường hung hăng yêu thương một phen, đáng tiếc chiêu này không thể dùng được rất nhanh, bởi vì có một lần Tùng San vội vàng làm báo cáo để nộp, thật sự rất giận hắn, ngày hôm sau dứt khoát ôm gối sang phòng khác ngủ. Quả thực mất nhiều hơn được. Sau này hắn đành phải áp dụng chính sách dụ dỗ, mỗi đêm kiên trì chờ cô học xong rồi cùng cô đi ngủ, đáng tiếc kiên trì vài ngày lại thất bại.
Lớn tuổi rồi, thật sự chịu đựng không nổi.
Hiện tại cuối cùng vợ chồng Tùng Chí Quân cũng về thành phố A, chưa được vài ngày thì Tùng San cũng muốn đi. Khóa học thạc sĩ tài chính của cô rốt cuộc cũng sắp tốt nghiệp, cô phải làm một hạng mục quan trọng nữa, đó là đến làm việc tại các tập đoàn tài chính lớn, coi như thực tập trước khi tốt nghiệp. Tùng San và bọn Jessica được phân đến một ngân hàng ở Singapore, những chuyện cần làm trước sau cộng lại cũng cần tới hai tuần.
Tùng San khẳng định là rất muốn đi, nhưng lại thương hai đứa bé. Cô muốnđưa hai đứa bé đi theo nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Vì thế cô dứt khoát muốn đưa hai đứa nhỏ về thành phố A cho Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp chăm sóc. Kết quả Cố Trì Tây lại kiên quyết phản đối.
Vợ phải đi hai tuần, con cũng đi luôn, muốn hắn ở Hồng Kông cô độc một mình đến chết sao?
Dùng muôn vàn lời cam đoan, ngàn vạn lời cam đoan rằng trong hai tuần này hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa bé, tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của mẹ. Nhưng Tùng San vẫn có chút không yên lòng, bởi vì từ lúc hai đứa bé sinh ra đã thân thiết với Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, còn với ba bọn chúng... Trên căn bản cứ ôm là khóc, ban đầu thậm chí chỉ cần Cố Trì Tây vừa lại gần bọn chúng sẽ dốc sức khóc.
Cứ như không phải ruột thịt vậy.
Tùng San nhìn ánh mắt dịu dàng lại mang chút tội nghiệp của Cố Trì Tây, cô liền không nhịn được cười nói: "Được rồi, chờ em trở lại, nhất định sẽ ở bên anh.”
Hệt như đang dỗ con nít.
Cố Trì Tây cười ôm lấy cô, "Không được, bây giờ anh muốn em giúp anh!"
Mặc kệ cô bé con giãy giụa, hắn trực tiếp ôm người vào phòng ngủ, cả người đè lên, hai tay thò vào trong áo khoác, cách chiếc váy tơ lụa liền thân sờ soạng thân thể cô. Tùng San bị sờ hơi buồn, cười khanh khách, "Anh đừng làm loạn nữa, mau buông em ra, váy em không thể bị nhăn được!"
Con sói xám đã bị mụ mẫm làm sao có thể dừng lại, đầu lưỡi liếm làn da mịn màng của cô, hôn hôn, "San San, chúng ta sinh thêm vài đứa nữa đi.”
Tùng San nén cười nói: "Anh ngại không đủ nhưng em lại ngại đau đó! Không sinh! 2 đứa là nhiều rồi.”
Cố Trì Tây cười hôn cô, "Được.” Một bàn tay đã chuẩn xác tìm được khóa kéo, hắn kéo thẳng khóa xuống.
Tùng San đã sớm nhìn ra những lời hắn nói là ý tại ngôn ngoại, nhưng nghĩ tới thời gian gần đầy cô đã bỏ bê hắn nên cũng không giãy dụa nữa, đôi tay nhỏ bé vươn ra giúp hắn tháo nút áo sơ mi.
Đám lửa bị vùi tắt đã lâu, cứ như vậy bị đôi tay của cô làm bùng chày. Hắn giống nhưng một con hổ đói vừa mới há mồm, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng nói của bảo mẫu.
"Tiên sinh, phu nhân, hai bảo bối bỗng nhiên khóc không ngừng, chúng tôi dỗ thế nào cũng không được...”
Tùng San nghe được hai chữ "Bảo bối" liền đẩy Cố Trì Tây ra, không hề nghĩ ngợi lập tức thay quần áo rồi lao xuống, "Sao lại như vậy? Vừa nãy không phải chơi rất ngoan sao?”
Bảo mẫu nói: "Chúng tôi cũng không biết, quả thật lúc nãy còn rất tốt, đột nhiên khóc...”
Cố Trì Tây theo Tùng San đi ra, "Sắp ba giờ rồi, chắc nhớ lão Tùng và chị Phương.”
Tùng San quay đầu
nhìn đồng hồ, quả thật kim đồng hồ chỉ đến con số ba. Mỗi ngày cứ đến ba giờ, Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp sẽ ôm cháu ra ban công phơi nắng, trên ban công có một cái nôi lớn, lúc Tùng Chí Quân đẩy dùng lực rất vừa phải, hai bảo bối ăn xong liền nằm trong nôi, cách màn sa phơi nắng, không khóc không quấy, chưa đầy một lúc đã ngủ rồi.
Tùng San bước qua, nhìn hai bảo bối, tiểu Lương Cửu(1) ngồi dưới đất vung tay, tiểu Giai Kỳ(2) dựa vào lòng bảo mẫu đá chân, hai khuôn mặt nhỏ bé đều nhíu lại, há cái miệng nhỏ nhắn khóc oa oa. Lão Tần dựa vào người tiểu Lương Cửu, rất tri kỷ che chở cho bé, đôi mắt tròn vo ướt sũng, cùng buồn với tiểu bảo bối.
(1) Lương Cửu : có nghĩa là thật lâu sau.
(2) Giai Kỳ: có nghĩa là điềm lành, tin lành.
Tùng San cúi xuống ẵm tiểu Lương Cửu, vỗ lưng con trai an ủi, rồi nói với Cố Trì Tây đang đứng phía sau, "Ba em dạy anh cách đưa nôi, anh nhớ hết chưa?"
Cố Trì Tây ôm lấy tiểu Giai kỳ trong lòng bảo mẫu, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: "Rồi, em yên tâm đi.”
Không thể không nói lão Tùng rất biết chăm trẻ con, mặc dù tiểu Lương Cửu là anh trai, nhưng lại thích khóc hơn em gái Giai Kỳ, hơn nữa đã khóc thì rất khó dỗ, ngay cả Tùng San cũng dỗ không được, nhưng chỉ cần được lão Tùng ôm vào lòng lại ngoan ngoãn ngừng khóc. Nếu so sánh thì tiểu Giai kỳ lại rất thích cười, gần đây thường xuyên được Cố Trì Tây bế, do đó cũng thân thiết với Cố Trì Tây hơn một chút. Mỗi lần được Cố Trì Tây ôm vào lòng lại phèo nước miếng, làm dơ áo sơ mi cao cấp hiệu Versace số lượng có hạn của hắn lại còn cười xấu xa.
Hai bảo bối nhỏ được đặt vào trong nôi, Tùng San buông màn sa xuống, sợ quá ngộp nên lại nhấc lên một góc, Cố Trì Tây ngồi vào cái ghế bên cạnh, học theo tư thế của lão Tùng bắt đầu đẩy nôi, từng chút từng chút, rất đều đặn. Buổi xế chiều nên nắng không quá gắt, hai đứa nhỏ nằm trong nôi đá chân, vui vẻ cười rộ lên.
Tùng San nhìn mà lòng mềm hẳn ra, "Thời gian trôi nhanh thật đấy, hai bảo bối cũng đã lớn như vậy rồi.” Rõ ràng mấy tháng trước còn lo lắng muốn chết, thiếu chút nữa cho rằng đứa nhỏ không giữ được.
Chính là tại lần suýt bị sinh non đó, cô được bác sĩ chuẩn đoán đã mang song thai. Mọi chuyện qua đi, Tùng San cũng không dám hồi tưởng lại chuyện hôm ấy, mãi đến khi Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp tới Hồng Kông thăm con gái, Tùng San cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
Nằm viện nửa tháng, về nhà yên ổn bảo vệ cái thai thêm hai tháng nữa, vợ chồng Tùng Chí Quân mới xem như hoàn thành sứ mệnh trở lại thành phố A, lúc quay lại là mấy ngày trước khi Tùng San lâm bồn.
Đứa nhỏ còn chưa sinh, tên của hai bảo bối đã được Tùng Chí Quân viết ra, Lương Cửu, Giai Kỳ, ẩn chứa ý nghĩa mang điềm tốt, tên rất hay. Ngay cả quyền lợi phát biểu Cố Trì Tây cũng không có, tên của hai bảo bối cứ quyết định như vậy.
Tùng Chí Quân nói trong điện thoại với Cố Trì Tây, Lương Cửu là mong ước cậu và San San gia đình hạnh phúc mỹ mãn, Giai Kỳ là mong ước Cố Lâm Lâm có thể sớm khôi phục khỏe mạnh.
Khi đó Cố Lâm Lâm đã được đưa về thành phố A, sắp xếp tại một nhà an dưỡng, đại não hoàn toàn không có ý thức, chỉ có tim vẫn không ngừng đập. Uông Tiểu Kinh cười với Phương Tiểu Tiệp nói, "Khi còn nhỏ tôi đã không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp cho nó.”
Phương Tiểu Tiệp và Uông Tiểu Kinh trở thành bạn bè tốt nên thường xuyên đến thăm Cố Lâm Lâm, thỉnh thoảng cũng nói tình trạng của Cố Lâm Lâm cho Tùng San nghe một chút.
Tùng San không nói cho Phương Tiểu Tiệp biết, Cố Trì Tây đã mua nhà an dưỡng đó, cho nên mới có thể đem hết những thứ tốt nhất chăm sóc cho một bệnh nhân chết não.
Tiểu Giai Kỳ đã cảm thấy mệt rất nhanh, há cái miệng nhỏ nhắn ngáp, tiểu Lương Cửu vẫn tỉnh táo như cũ, nhưng đã dừng khóc, mở đôi mắt đen to tròn nhìn mẹ mình.
Tùng San nhìn thoáng qua đồng hồ, "Em phải đi rồi, anh cho bảo bối ngủ thật ngon nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại hỏi ba em.”
Cố Trì Tây cười đáp ứng, trong lòng lại thở dài, thật vất vả mới có thể ôm vợ một cái, lại bị phá đám.
Tùng San vừa đi tiểu Lương Cửu liền bắt đầu khóc, tiểu Giai Kỳ vốn đang muốn ngủ, nghe tiếng khóc của anh trai giống như bị lây bệnh, lập tức khóc theo. Cố Trì Tây liên tục đưa nôi, nhưng làm sao cũng không có tác dụng.
Hắn cau mày, nhìn hai bảo bối đáng gào khóc, trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tay chân luống cuống như thế.
Xốc màn sa lên, hắn bế tiểu Lương Cửu ra, phải bắt đầu từ nơi khó giải quyết nhất. Một tay hắn đưa nôi, một tay còn lại ôm lấy Lương Cửu, thằng bé thật nhỏ, mềm đến nỗi có cảm giác sờ vào sẽ tan ra, nhưng khi há miệng thì âm thanh thật kinh thiên động địa.
Cố Trì Tây và con trai bốn mắt nhìn nhau, làm mặt hung ác, "Đàn ông con trai không thể tùy tiện khóc.”
Tiểu Lương Cửu bị nói sửng sốt, nháy mắt to nhìn chằm chằm ba một hồi lâu, sau đó lại cười, tiếng cười khanh khách hệt như mẹ nó.
Cố Trì Tây bất đắc dĩ, mới nhỏ như vậy đã học theo mẹ dùng chiêu này để trị hắn, vậy tương lai sẽ ra sao đây.
Nhưng dáng vẻ cười rộ lên của tiểu Lương Cửu thật là quá đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, cái miệng hồng hồng xinh xắn, Cố Trì Tây nhìn mà lòng vui vẻ, nên liền hôn lên má con trai.
Ai biết đâu vừa hôn xong, tiểu Lương Cửu lại đột nhiên khóc lớn.
Tiểu Giai Kỳ nằm trong nôi, vốn đã dừng khóc, vừa muốn ngủ, kết quả lại bị tiếng khóc của Lương Cửu làm tỉnh giấc, một lần nữa khóc lớn với anh trai.
Cố Trì Tây vò đầu, hắn sống bốn mươi lăm năm, loại người nào chưa từng thấy, cục diện nào chưa từng trải qua, dĩ nhiên trước nay chưa từng có việc gì không làm được.
Hai đứa bé này, đúng là muốn lấy cái mạng già của hắn mà.