Bấy giờ Hứa Ý Nùng mới biết Vu Tranh đã li hôn, bảo sao buổi sáng anh ta phải đưa con đi học.
“Bất ngờ lắm sao?” Vu Tranh thấy động tác lật menu của cô hơi ngưng lại.
“Cũng hơi hơi, không ngờ tới.” Hứa Ý Nùng nói thật.
“Tưởng tôi ăn nên làm ra, gia đình êm ấm?”
“Đấy là tiêu chuẩn của đàn ông thành công mà.” Hứa Ý Nùng mỉm cười, tiếp tục cúi đầu giở menu.
Vu Tranh đặt cốc nước đã được rót đầy bên cạnh cô.
“Cảm ơn.” Cô chỉ món cá chua cay trên hình, “Tôi chỉ biết món này, anh có đề xuất món nào ngon ngon nữa không?”
“Cô ăn được cay?”
“Ăn được.”
“Có kiêng món gì không?”
Hứa Ý Nùng uống ngụm nước: “Không, tôi ăn được hết.”
Vu Tranh gọi chủ quán đến gọi thêm mấy món, sau đó mới rút hai đôi đũa dùng một lần, tách ra, đưa một đôi cho cô, còn tranh thủ nói chuyện phiếm trong lúc đợi món.
“Cô là người vùng nào?”
“Cảm ơn.” Hứa Ý Nùng nhận đũa, “Thành phố X.”
“Thành phố nhỏ ở Giang Nam, quê hương của cá nấu cay, bảo sao cô ăn cay giỏi thế.”
Hứa Ý Nùng thấy anh ta lại nói một câu hai ý, sau đó lại chuyển chủ đề: “Hồi trước cô vẫn luôn ở Nhật một mình à?”
“Phải.”
Vu Tranh cũng uống ngụm nước: “Vất vả lắm không?”
Lần đầu tiên có người hỏi cô câu này, nhất thời ánh mắt Hứa Ý Nùng dừng trên chiếc cốc đang bốc khói, bỗng yên lặng một lát sau mới đáp: “Quen thì sẽ thấy ổn.”
“Nghe nói công sở bên Nhật không dễ sống.”
Hứa Ý Nùng lại không để bụng: “Chỗ nào có người là có giang hồ, ở đâu cũng như nhau thôi, toàn chuyện truyền miệng cả.”
Một tay Vu Tranh sờ thân cốc, đột nhiên anh ta nói: “Hồi mới đến Trục Ảnh, cô ứng tuyển vào vị trí quản lý kỹ sư BOM?”
Sắc mặt Hứa Ý Nùng không thay đổi, anh ta là lãnh đạo trực tiếp của cô, biết thông tin lúc cô ứng tuyển không có gì là lạ.
Anh ta lại cầm cốc nước lên: “Một người nước ngoài với tuổi như cô đã đạt đến bình cảnh ở công ty Nhật Bản, nên cô chọn về nước rất đúng lúc.
Tuy tôi không biết tại sao cuối cùng cô lại chọn Trục Ảnh, nhưng cũng không khó đoán, mấy người HR cô từng gặp hẳn là đều lấy lí do kinh nghiệm để không cho cô vị trí cô muốn, nên cô mới nóng lòng chứng minh bản thân nhờ dự án của Sato.”
Anh ta nói toạc mọi chuyện, cô ngước mắt lên.
“Tuổi trẻ với cô là một loại tài sản, nhưng với công ty lại là một tín hiệu, nếu nói về góc độ hạn chế xói mòn chất xám và lợi dụng tối đa nhân tài, chỉ cần cô là nữ giới chưa kết hôn chưa sinh con, cô sẽ không tránh khỏi việc bị HR đặt vào vị trí bất lợi giữa muôn vàn đối thủ cạnh tranh khác.” Anh ta nhìn cô chằm chằm, nói sự thật này cho cô biết, “Thế nên, vừa nãy có một câu cô nói không sai, đi đến đâu thì chốn công sở cũng thực tế và tàn nhẫn như nhau.”
Hứa Ý Nùng cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, thành kiến với nữ giới đã bén sâu vào rất nhiều công ty, nhưng thành kiến là ý thức của người ta, tôi không thể thay đổi ý thức của mọi người, chỉ có thể nắm lấy cơ hội không ngừng tiến bộ.
Phân chia thế nào cho hôn nhân, gia đình và sự nghiệp đều là việc của tôi, tôi nghĩ một người thành công thật sự sẽ không thiên vị bên nào, mà phải xử lý tốt mối tương quan giữa ba điều này rồi cùng tiến bộ, dù là nam hay nữ.” Cô lại nói thêm, “Tôi việc nào ra chuyện đấy, không có ý gì khác.
Không sai, từ đầu đến giờ sự lựa chọn của tôi không chỉ có mỗi Trục Ảnh, mối quan hệ của chúng ta không phải anh thuê tôi, mà là lựa chọn lẫn nhau, anh cho tôi môi trường tôi sẽ sáng tạo ra giá trị.” Cô cũng để ý thấy anh ta cười nhẹ, “Thời gian sẽ là đáp án tốt nhất, vì tuổi trẻ không phải tài sản lớn nhất của tôi, mà là thời gian.
Còn nữa, thành kiến trong chốn công sở chỉ ảnh hưởng đến kẻ yếu, chứ không phải giới tính.
Đây là câu nói tôi từng đọc trong một chủ đề trên mạng, bây giờ thấy rất hợp tình hình.”
Vu Tranh chỉ trần thuật một hiện thực trong xã hội, không ngờ lúc cô thể hiện quan điểm còn phản bác lại anh ta một lượt, rõ ràng là không muốn chịu thiệt chút nào, còn không quên nhấn mạnh mình việc nào ra việc đó.
Một cô gái rất hiếu thắng, cũng không hiền lành gì cho cam, nhưng mà, khá thú vị.
Đồ ăn vừa lên, Vu Tranh nhường cô ăn trước: “Lady first.”
Hứa Ý Nùng cũng không khách sáo với anh ta mà cầm đũa lên luôn, nhưng cô không gắp đồ ăn ngay mà chắp hai chiếc đũa lại, nói câu mời như người Nhật trước khi ăn cơm rồi mới chính thức dùng bữa.
Vu Tranh thấy cô hành xử tự nhiên, dường như không bị chủ đề vừa nãy ảnh hưởng đến tâm trạng, nhìn cô ăn uống vô ưu vô lo, thế mà anh ta lại bật cười.
…
Sau bữa trưa, đường đến khách sạn hơi tắc nên bị chậm một chút, vì người Nhật Bản rất quan trọng chuyện giờ giấc, Hứa Ý Nùng sợ trễ giờ nên chỉ gửi hành lý ở quầy lễ tân chứ chưa nhận phòng, họ đến nơi đã hẹn với CTO của công ty TX trước.
Khi ngồi bên cạnh phiên dịch, đây là lần đầu tiên cô thấy Vu Tranh không cao cao tại thượng như ngày thường, bày ra bộ dạng khiêm tốn lắng nghe trước mặt tiền bối.
Cô bỗng nhận ra, qua lần đi thành phố H công tác cô mới thật sự bắt đầu hiểu vị sếp trực tiếp này.
Hồi trước ấn tượng của cô về anh ta chỉ là giám đốc BOM trẻ nhất Trục Ảnh, còn là kẻ cuồng công việc trong lời mọi người trong tổ, lúc bận rộn thì ngủ luôn trong phòng làm việc.
Bây giờ xem ra, anh ta vừa khôn khéo vừa xác định đúng mục tiêu, đồng thời còn hơi gia trưởng.
Hứa Ý Nùng đoán chắc hôn nhân của anh ta đổ vỡ một phần cũng vì chuyện này, chỉ thương cho bé con, mới tí tuổi đã sống trong gia đình đơn thân.
Sau khi kết thúc trò chuyện, hai bên trao đổi phương thức liên lạc, bên TX cũng uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của họ, thể hiện rất chờ mong cơ hội hợp tác sau này, Vu Tranh cũng không cố chấp.
Lúc tiễn họ đến cửa, sắc trời đã tối sầm, anh ta giơ tay xem giờ, lại hỏi Hứa Ý Nùng: “Đói chưa?”
Hứa Ý Nùng quả quyết lắc đầu: “Tôi thấy bữa trưa còn chưa tiêu hóa hết.”
“Hay đi dạo xem? Đây chính là trung tâm thành phố.” Anh ta đề nghị.
“Được thôi.”
Thế là hai người chậm rãi đi dạo trên những con đường xa hoa ở thành phố H, ánh đèn bên đường dần dần nở rộ, tỏa sáng lộng lẫy, đâu đâu cũng là minh chứng cho sự hào hoa của thành phố quốc tế hóa này, màn đêm không phải kết thúc mà chỉ đánh dấu cột mốc khởi đầu mới.
Giữa chừng, điện thoại Hứa Ý Nùng reo mấy tiếng chuông, cô lấy ra xem, là Tiểu Đổng.
Chính ra họ đã nói chuyện một thời gian, không ngày nào anh ta quên hỏi thăm, nhưng chưa từng vào chủ đề.
Vốn dĩ Hứa Ý Nùng không định tiến triển thêm với anh ta, nhưng anh ta lại là con trai đồng nghiệp của cô giáo Ngô nhà cô, nếu bà đã muốn hai người ở bên nhau thì cô cứ làm theo vậy.
Dù sao anh ta cũng không phải đối tượng đầu tiên cô bị bắt đi xem mắt.
Cô nghĩ, kiểu người điều kiện trong ngoài đều không tệ như này chắc sẽ rất cao ngạo, đối mặt với sự lạnh lùng trường kỳ của cô hẳn sẽ thấy mất mặt rồi không vui, nhắc chuyện chấm dứt trước cô.
Như thế cô vừa không phải làm người ác, vừa không quá ảnh hưởng đến mặt mũi cô giáo Ngô nhà cô, nhưng giờ xem ra cô thật sự quá khinh địch.
Sức chiến đấu của Tiểu Đổng này còn bền bỉ hơn pin con thỏ, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, còn nhắn tin cho cô vào đúng giờ cô tan tầm.
Cô thấy người này, hoặc là tâm linh tương thông với cô, hoặc coi cô là lốp dự phòng.
Haiz.
Cô chỉ liếc mắt một cái rốt tắt màn hình như mọi khi, Vu Tranh để ý thấy nên hỏi một câu: “Bạn trai à?”
“Không phải.” Hứa Ý Nùng phủ nhận.
“Tôi tưởng bạn trai cô kiểm tra chứ.” Anh ta bật cười.
Hứa Ý Nùng đút điện thoại vào túi, gạt qua một bên: “Tôi không có bạn trai, mà dù có thì cũng sẽ không bị kiểm tra.”
Anh ta nghiêng người nhìn cô, hơi hiếu kỳ hỏi: “Tại sao?”
“Tôi thấy giữa những người yêu nhau phải có cơ sở niềm tin, nếu đi công tác còn phải kiểm tra thì ngày tháng sau này dài như vậy, phải sống thế nào? Tôi là người tôn trọng sự tự do, sẽ không bị bất cứ ai hay việc gì quản thúc, nếu không chấp nhận được tôi như này thì đừng bàn chuyện tình cảm