Vương Kiêu Kỳ bỗng trở nên nổi tiếng ở trường học, dùng một phương thức không mấy vẻ vang.
Thời gian ngoài giờ học mấy ngày đó, đê tài mọi người thảo luận gần như đều xoay quanh chuyện kia.
“Trường học lân này nghiêm túc đấy, hôm nay trên đường đến trường tớ có đi ngang qua tiệm sách kia, nhìn thấy đã bị bứng đi rồi, chỉ trong vòng một đêm thôi, nhanh thật đấy.”
Sáng sớm Hứa Ý Nùng đến trường lại nghe được các bạn học còn đang bàn luận sôi nổi, quả thực nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống.
Có người xen vào, "Chưa hết đâu, hôm qua bố của Vương Kiêu Kỳ còn được mời đến trường.
Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhé, bố cậu ta giơ tay tát cậu ta ngay trước mặt các giáo viên đấy.”
Các bạn nữ nghe xong thì lập tức xôn xao.
Động tác rút sách từ trong cặp ra của Hứa Ý Nùng thoáng khựng lại, lúc này trước cửa thoáng qua một bóng dáng cao lớn, là Vương Kiêu Kỳ tới.
Các bạn học vừa mới tụ tập lập tức ngừng nhiều chuyện, từng người làm bộ làm tịch dựng sách vở trốn ở phía sau ngắm trộm.
Theo bước chân tới gần của anh, Hứa Ý Nùng để ý thấy vị trí gò má trái gần cổ của anh quả thật có chút đỏ.
Chờ anh đi tới cô mới cụp mắt cúi đầu lật sách, lúc anh đi qua vị trí của cô mang theo một luồng gió nhẹ, sau đó lại là tiếng sột soạt lật sách.
Các bạn học còn đang châu đầu ghé tai thì thầm, bạn cùng bàn đột nhiên dùng khuỷu tay đụng vào Hứa Ý Nùng, lại gần nói nhỏ với cô.
“Tớ cảm thấy, bạn học Vương, maybe nha, thầm mến cậu."
Hứa Ý Nùng không nói hai lời ném cho cô ấy một cái nhìn giết người, bạn cùng bàn với tư cách đầu sỏ gây chuyện lập tức sợ hãi, ngậm miệng lại tiếp tục an phận vùi đầu đọc sách.
Sau khi sự việc xảy ra, Hứa Ý Nùng bèn kể lại chuyện tối hôm đó ở cửa tiệm sách gặp phải Vương Kiêu Kỳ cho cô ấy biết, cô ấy mới giật mình, nói bình thường cô và Vương Kiêu Kỳ không chút giao du nào, làm sao có thể vào thời khắc mấu chốt đứng ra gánh tội thay cô được? Hơn nữa đây cũng không phải là tội nhỏ, nhưng nếu như đặt tất cả lên người Hứa Ý Nùng, cô ấy có thể tưởng tượng ra một bức tranh anh hùng cứu mỹ nhân.
Cô ấy thậm chí còn có chút tiếc hận, hai người này chỗ nào cũng hợp nhau, chỉ là thành tích lại không hợp, nhất định phải là mỗi người một đường.
Hứa Ý Nùng đương nhiên cũng sẽ không thờ ơ.
Đêm đó Vương Kiêu Kỳ chỉ gặp một mình cô ở cửa tiệm sách, cũng không biết cô giúp bạn cùng bàn mượn sách, như vậy cái nồi này anh đã "cõng” thay cô, mà cô là người không thích nợ ân tình nhất.
Nhất là sau khi biết Vương Kiêu Kỳ còn bị bố anh tát một cái trước mặt mọi người, cô cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với anh.
Vì vậy hôm đó sau tiết tự học buổi tối cô đã lén lút đi theo phía sau Vương Kiêu Kỳ.
Nhưng thay vì đi đường chính anh lại đi đường hẻm, là khu thi công mới mở gân trường học để thuận tiện cho việc vận chuyển cát vàng xi măng, mặt đường đầy ổ gà, mấu chốt là mấy ngày hôm trước còn có một trận mưa, khắp nơi đều là vũng nước 1ây lội không chịu nổi, hoàn toàn không thích hợp đi xe đạp.
Đường nhỏ quanh co kia cũng không có đèn đường gì, ít ai lui tới, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ tòa nhà thi công có lan can sắt vây quanh.
Khung cảnh tiêu điều và hoang tàn, rất thích hợp quay phim kinh dị-
Hứa Ý Nùng chưa từng đạp xe đạp mệt mỏi như vậy, bánh xe bị lún hết chỗ này lõm sang chỗ kia, mông va đập qua lại trên đệm ngôi quả thực có chút đau.
“Muốn theo tới khi nào đây?”
Cô còn đang xóc nảy lên xuống không ngừng, phía trước chợt vang lên một tiếng, bởi vì bốn phía yên tĩnh mà đường còn trống trải, nên thậm chí còn hơi vọng lại.
Cô hoảng sợ dừng xe lại, ôm ngực ngẩng đầu lên thì thấy Vương Kiêu Kỳ đang một chân chống đất đỡ xe đua, cũng nghiêng người nhìn về phía cô, dường như đã sớm phát hiện ra cô.
Hai người giữa sáng tối đan xen nhìn nhau, Hứa Ý Nùng nhất thời cảm thấy mình giống như một tên cuồng theo dõi hèn mọn.
Lần đầu làm loại chuyện này, da đầu cô có chút tê dại.
Giữa lúc bối rối, cô buồn bực một lúc rồi đằng hắng giọng, cũng không quanh co nữa mà đi thẳng vào vấn đê, "Chuyện đó, cám ơn cậu.”
“Không cần.” Anh không hề kinh ngạc, ngược lại giọng nói rất thản nhiên, “Coi như là bồi thường áo len cho cậu.” Trạng thái bình tĩnh kia giống như đã sớm biết mục đích chuyên đi này của CÔ.
Hứa Ý Nùng hơi giật mình, ngược lại không ngờ anh còn nhớ rõ chuyện này.
Lần đầu gặp mặt đúng thực là không mấy tốt đẹp, nhưng nghiêm túc mà nói áo len bị móc hỏng chính cô cũng có trách nhiệm, anh căn bản không đáng dùng việc "gánh tội thay” để trả, huống hồ người khởi xướng cũng không phải cô.
“Kỳ thật...”
“Đừng nghĩ nhiều.” Anh và cô đồng thời lên tiếng, lại một lần nữa đứng thẳng người lên, trong sự kiêu ngạo lộ ra vẻ bất cần đặc biệt của thiếu niên, “Nữ sinh không giống nam sinh.” Bàn chân đặt trên bàn đạp thuận thế giẫm lên, cần quay lập tức lạch cạch’ bắt đầu di chuyển, kèm theo giọng nói mơ hồ của anh lơ lửng vang lên trong đêm tối.
"Còn tôi, da mặt dày.”
Anh rõ ràng nói không chỉ một câu, nhưng ba chữ "Đừng nghĩ nhiều’’ kia dư âm không dứt, càng thêm chói tai, làm cho Hứa Ý Nùng cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc đang cố ý giải thích gì đó, lập tức nuốt ngược chân tướng sự thật định nói ra vào bụng, tựa như nói thêm một chữ cũng có vẻ cô đang tự mình đa tình.
Một câu chuyện vốn dĩ không liên quan tới cô, bởi vì cô làm người tốt mà bị hắt nhầm vũng nước bùn, ngặt nỗi đang nửa đường thì gặp phải anh, sau đó hoàn toàn biến mình thành trong ngoài không phải người.
Nhất thời đủ loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, không biết tuôn ra từ góc nào trong cơ thể, giông như bánh quai chèo xoắn xuýt quấn chặt lấy lồng ngực cô, rồi lại giống như người câm không thể diễn tả được nỗi khổ cay đắng, nguyên nhân kết quả.
Lúc này có cơn gió còn rất phối hợp thoảng qua, làm rối tung mái tóc ngắn ngang vai của cô không còn lại chút hình tượng nào, cũng lạnh đến nỗi khiến cô rùng mình.
“Ừ, vậy huề nhau.” Cuối cùng cô kiêm chê cảm xúc lộn xộn, nhanh chóng xoay xe đạp của mình rồi chuẩn bị rời đi, ngữ điệu không có độ ấm hệt như không khí xung quanh, "Việc này dừng ở đây, sau này hai chúng ta không ai nợ ai.”
Nhân lúc này phân chia giới hạn, cô cũng không muốn có liên quan gì với anh, mà hai người vốn cũng không phải là người cùng đường.
Nói xong cô ngồi lên xe chạy đi không quay đầu lại, lại bị xóc nảy một đoạn đường, cô vừa đạp xe vừa mắng mình ngu ngốc, khi không lại kiếm việc vào người, đúng là rảnh rỗi!
Trở lại tiểu khu nhà mình, cô bất ngờ phát hiện đèn trong nhà cồn sáng, cô đỗ xe vào gara, chạy bước đôi lên lầu.
Quả nhiên, trong nhà có người, giày cao gót của cô giáo Ngô nhà cô đặt ở cửa, cô lại hiếm thấy bà về đến nhà sớm hơn cô.
Nói đến cô giáo Ngô nhà cô, vẫn là một người vô cùng ưu tú.
Bà là giáo viên tiếng Anh của trường trung học phổ thông thành phố, từ lâu đã trở thành giáo viên đặc biệt chuyên dạy các lớp mũi nhọn, tiễn hết lớp học sinh này đến lớp học sinh khác, có thể nói là đào tạo ra nhân tài khắp thiên hạ, mỗi khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học do bà dẫn dắt được công bố, ngưỡng cửa trong nhà hận không thể bị học sinh cùng phụ huynh đến cảm ơn đạp phá.
Lúc cô giáo Ngô còn trẻ xác thực là một người cuồng công việc, từ ngày làm giáo viên đã một lỏng một dạ dành cho trường học.
Trong trí nhớ của Hứa Ý Nùng bà luôn đi sớm về trễ, ngay cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng sắp xếp kín công việc cho mình, không phải đến lớp đào tạo giảng bài cho người ta thì cũng ở nhà dạy bù cho học sinh.
Dường như bà sinh ra là để dành cho con nhà người ta, trớ trêu là bà có rất ít thời gian và tinh lực để quản lý con nhà mình, điều này cũng khiến cho người già không hài lòng.
Bà nội Hứa Ý Nùng hình như vẫn luôn không vừa lòng cô giáo Ngô.
Lúc Hứa Ý Nùng lên tiểu học, lão Hứa nhà cô ghét bỏ căn tin trường học bán thức ăn không tốt, luôn kêu cô đến nhà bà nội ăn cơm.
Có lần nọ tiết Thanh Minh gia đình tổ chức liên hoan, nhà cô chỉ có một mình cô đến tham gia, bà nội vốn dĩ đã không thích cô giờ mặt lại càng nghiêm hơn, trên bàn cơm cứ thích bới móc xét nét, nói chuyện toàn kiếm đề tài này móc sang đề tài khác.
"Ý Nùng à, không phải bà muốn nói mẹ cháu đâu, cái nghề giáo viên này có khác gì đuốc sáp thành tro, nước mắt cạn dòng? Nhìn cô ta ngày nào cũng bận rộn, chưa kể còn phải đi tỉnh công tác, bà thấy mẹ cháu sao không vào trường trung học số 1 thành phố cho khỏe, lần nào cũng để người ta chen lấn danh ngạch?” Bà nội càng nói càng hăng, “Làm gì có người phụ nữ nào giống mẹ cháu, mặc kệ hết mọi chuyện trong nhà, từ sáng tới tối xem trường học như nhà mình.
Mà chuyện này cũng chưa là gì, cô ta là giáo viên cô ta phải ăn chén cơm này, được, cô ta bận rộn, bà cũng chấp nhận, nhưng con của mình thì sao? Cứ như vậy buông tay mặc kệ à? Mặc xác ném cho bà, ngày nào bà cũng phải lo cơm nước, cũng không thấy cô ta trả tiền ăn cho bà già này, chút lương hưu của bà cũng không đủ lo cho cái thân già này nữa.”
Theo sau đó là một tiếng khịt mũi khinh thường, “Con cái nhà người ta thì cô ta chăm sóc nhiệt tình lắm.”
Hai người cô có mặt ở đó đương nhiên nghe ra ý tứ, đều hiểu lý lẽ, cô cả mở miệng trước, “Anh trai với chị dâu quả thật đều bận rộn, con cái lại đang tuồi ăn tuổi lớn, ăn ở trường học chung quy cũng không tốt bằng ăn ở nhà, anh trai con không phải mỗi tháng đều gửi sinh hoạt phí cho mẹ sao? Một cô bé như Ý Nùng thì ăn được bao nhiêu? Không ăn nghèo được đâu, mẹ bớt nói vài câu đi mẹ.”
Thật ra chỉ là một câu nói bình thường, bà nội nghe xong lại thay đổi ý vị, cảm thấy con gái nhà mình đang giúp người ngoài chèn ép bà, bà không vui đặt đũa lên bàn, đê tài càng đi xa hơn, "Nói cũng không cho nói? Nếu không phải năm đó cô ta chỉ chăm chăm vào việc đánh giá chức danh giáo viên gì đó, ngày nào cũng dậy sớm về tối không để ý sức khỏe, ngay cả bản thân mang thai cũng không biết, thai đâu sao có thể nói mất là mất?” Bà nội giận dữ ném cái bát lên bàn, “Đó là thai con trai đó! vốn là cháu đích tôn của lão Hứa nhà tôi! Là cháu đích tôn!"
Tiêng ném bát của bà nội tựa như đang gõ vào lỏng Hứa Y Nung, làm cho cô vốn còn đang ăn cơm lập tức bối rối, thức ăn đã nhai nhỏ vụn mắc kẹt ở trong cổ họng làm sao cũng không nuốt xuống được.
Cô cả thấy không đúng, lập tức nháy mắt với dượng cả, còn mình lại đưa tay vỗ vỗ lưng mẹ giúp bà thuận khí, hòa hoãn bầu không khí, “Ôi mẹ ơi, chuyện cũ năm xưa mẹ nhắc đến làm gì, bây giờ không phải Ý Nùng đã lớn như vậy rồi sao?”
Dượng cả vừa phụ họa vừa đỡ bà cụ, “Đúng vậy đúng vậy.”
Bà cụ vẫn còn tức giận, "Mấy người nói xem, tiết Thanh Minh ngay cả bớt chút thời gian về cúng cho tổ tiên một bữa cơm cũng không có, cô ta là nhân vật ghê gớm nào chứ? Ai không biết còn tưởng cô ta là giáo viên xuất sắc nhất của thành phố c này đấy, dạy dỗ giáo dục khắp thiên hạ nhưng gia đình mình thì không cần, ngay cả con cái cũng ném cho tôi là sao?” Bà cụ càng nói càng nghẹn ngào, “Tôi đã tạo ra nghiệt gì mà gặp phải đứa con dâu như vậy, lúc trước đáng ra không nên để cô ta vào cửa, về sau chết rồi tôi nào có mặt mũi gặp bố mấy người nữa!”
Dượng út nhấp một ngụm rượu, chân ở dưới bàn khẽ nhịp nhịp, giống như xem kịch nói một câu, “Vậy con trai mẹ hôm nay cũng đâu có về?”
Lần này bà cụ không thừa nhận, "Đâu có giống nhau! Đàn ông và phụ nữ có thể giống nhau được sao? Công việc của nó không thể rời khỏi người!”
Dượng út cười cười, “Không ngờ con trai mẹ bận rộn công việc là bận rộn công việc thật, còn những người khác bận rộn công việc là không quan tâm đến gia đình? Tiêu chuẩn kép quá đấy mẹ."
Bà nội càng thêm tức giận, trực tiếp đập bàn, “Sao hả? Các người hôm nay ai nấy muốn tạo phản với tôi đúng không?"
Cô cả và dượng cả vội vàng đứng lên khuyên nhủ, khuyên can mãi mới dỗ được bà cụ xuống bàn trước, đỡ về phòng, cô út thì nhéo nhéo dượng út, điên cuồng mắng ông ta lắm lời.
Bà nội rời đi, Hứa Ý Nùng lại không cảm thấy có bao nhiêu thanh tịnh, bên tai vẫn còn tiếng ong ong vọng lại, luôn cảm thấy bà nội vẫn còn ngồi ở bên cạnh cô.
Nhìn bàn đồ ăn phong phú mà cô giống như nhìn một đống rác rưởi, cô nhẹ giọng buông bát đũa xuống, nhìn về phía cô út đối diện.
"Cô út, lời bà nội vừa nói là thật sao?”
Cô út và dượng út nhìn nhau, sau đó cầm đũa gắp một đống thức ăn thêm vào bát cô, chỉ nói, "Ăn cơm ăn cơm đi.”
Hứa Ý Nùng không nhúc nhích, lặp lại một lần, “Là thật sao?”
Cô út không nói nữa, trên bàn chì còn tiếng bát đũa va chạm phát ra, xem như ngầm thừa nhận.
Lúc này Hứa Ý Nùng mới biết, thì ra cô không phải là đứa con đầu tiên của bố mẹ, trước cô vốn còn có một người anh trai, thảo nào bà nội vẫn nhìn cô giáo Ngô không vừa mắt, cũng không thích đứa cháu gái là cô.
Có điều sau khi về nhà cô không hề đề cập những thứ này với bò mẹ, bởi vì cô cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Mặc kệ cô là đứa con thứ mấy của bố mẹ, Hứa Ý Nùng cô đều sống sờ sờ tồn tại trên thế giới này.
Sau đó cô cũng không đến nhà bà nội ăn cơm nữa, cho dù cơm nước trong căn tin trường học kém hơn nữa, cỏ cũng cảm thấy ngon hơn so với nhà bà nội.
Lại nói đến lão Hứa nhà cô, trạng thái bận rộn cũng không kém gì cô giáo Ngô.
Năm xưa ông là tống tài vụ của một xí nghiệp tư nhân nổi tiếng, nhưng ông luôn luôn ôm chí lớn, có thể cảm thấy dành cả đời cho một doanh nghiệp tư nhân rồi giữ mãi cái chức tổng tài vụ cũng không có tiền đồ rộng lớn gì, bèn tự thi vào văn phòng kế toán lớn nhất thành phố c bọn họ, chạy khắp nơi đê kiểm toán doanh nghiệp, lần nào đi nhanh thì hai ba ngày, dài hơn thì một tuần.
Mỗi lần về nhà chưa được bao lâu nhận được điện thoại lại đi, trước khi đi sẽ cho cô một đống tiền tiêu vặt.
“Muốn ăn cái gì thì tự mình mua đi! Đừng có tiếc gì hết, lần sau bố về sẽ ở bên con.”
Chỉ là những lời này về sau cô chỉ nghe cho vui mà thôi, bởi vì số lần ông nuốt lời đã quá nhiều, cô cũng không quá để ý, chỉ cần không hi vọng thì sẽ không có thất vọng.
Tuổi thơ của cô chính là như vậy, có điều kiện kinh tế nhưng lại không có trạng thái nuôi thả có bố mẹ làm bạn.
Trước những năm cấp 2 cô vẫn còn nhỏ, chỉ có thể giống như sâu bọ đi theo phía sau anh họ Kỷ Dục Hằng, anh ấy đi đâu cô cũng phải đi theo, cũng không ít lần bị bạn học của anh ấy trêu ghẹo.
“Em họ, sau này anh em lên đại học rồi, đi làm cũng dẫn em đi theo, lấy dây thừng buộc lưng em lại.”
Những người khác bật cười, "Ha ha ha...”
Tính cách cô không thục nữ, thậm chí có chút nam tính, hơn phân nửa là vì từ nhỏ đã đi theo Kỷ Dục Hằng chơi đùa với đám nam sinh mà bị ảnh hưởng.
Hứa Ý Nùng mở cửa bước vào nhà, phát hiện tủ giày đặt vài đôi giày thể thao, vừa nhìn đã biết là giày của học sinh.
“Em là con gái của cô giáo Ngô phải không? Học lớp 9/1 trường trung học số 1?” Nhìn thấy cô trở về, một nữ sinh vốn đang ngồi trong phòng khách đứng