Con đường thi đấu của Hứa Ý Nùng cuối cùng dừng lại ở giải đấu vòng tròn, không có duyên vào chung kết, một đường tiến thẳng vào trận chung kết chỉ có mấy học sinh, Vương Kiêu Kỳ là một trong số đó.
Ai cũng nói danh ngạch được cử đi học đại học A lần này anh đã nắm chắc trong tay.
Khoảng thời gian đó bởi vì phải tham gia tập huấn, chỗ ngồi của anh đại đa số thời gian đều để trống.
Hứa Ý Nùng cảm thấy cho dù trận chung kết trại mùa đông này kết thúc, chỗ trống này có lẽ vẫn sẽ như vậy.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, cô như bị một cảm xúc trước nay chưa từng có chôn vùi, nó tới không báo trước, cũng không thể giải thích được.
Loại cảm giác này giống như một miếng bọt biển nở ra và co lại, lúc nở ra thì chua xót, lúc co lại thì mềm nhũn yếu ớt.
Cô biết, theo thời gian đếm ngược trận chung kết Olympic, thời gian cô ngồi bên cạnh anh cũng sẽ không còn lại bao nhiêu.
Cho nên trong tiềm thức, cô quy kết câu nói hẹn gặp ở đại học A của anh là lấy thân phận đàn anh đàn em nói ra.
Thế nhưng, bánh răng của số phận cũng lặng lẽ chuyển động.
Có một ngày, trong tiết tự học buổi tối Lâm Miểu đột nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi đi không trở về.
Mới đầu Hứa Ý Nùng cũng không nghĩ nhiều, chờ ngày hôm sau đi học Lâm Miểu cũng không xuất hiện, cô cảm thấy không đúng, bèn lấy điện thoại di động ra.
Vừa muốn gửi tin nhắn lại phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, thời gian là mười phút trước, người gửi là Giang Tấn.
Cô mở ra xem, tay cầm điện thoại di động bỗng siết chặt.
Giang Tấn: [Phạm Diệc Thành và Lâm Miểu bị người khác báo cáo, tối hôm qua hai người đã bị từng chủ nhiệm lớp đột kích kiểm tra, tịch thu điện thoại di động, cậu tuyệt đối đừng gửi tin nhắn cho Lâm Miểu, tin nhắn này đọc xong cũng xóa đi, trong thùng rác cũng xóa bỏ vĩnh viễn, biết chưa?]
Trái tim Hứa Ý Nùng dao động như sóng biển trước những chữ nhạy cảm như “báo cáo”, “đột kích”, “tịch thu”.
Cô lập tức trả lời Giang Tấn một tin.
[Là nói chuyện hay là?]
Giang Tấn nhanh chóng trả lời.
[Bị báo thẳng tới chỗ giáo viên chủ nhiệm, nhà trường đã tham gia, không chỉ đơn giản là chủ nhiệm lớp nói chuyện.]
Ánh mắt Hứa Ý Nùng trầm xuống, tại sao có thể như vậy?
Di động lại rung lên.
Giang Tấn: [Chuyện đã đến nước này chúng ta đều bất lực, cậu bảo vệ tốt bản thân, không cần trả lời lại, nhớ xóa toàn bộ tin nhắn.]
Sau đó Hứa Ý Nùng hoàn toàn xóa bỏ những tin nhắn kia.
Nhìn vị trí bên tay trái không một bóng người, cô đột nhiên phát hiện, thì ra bình thường Lâm Miểu lải nhải bên tai cô đã sớm trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của mình.
Cô ấy là người bạn duy nhất cô kết giao sâu sắc ở trung học, nhưng hiện tại hình như, ngay cả người bạn này cô cũng mất đi.
Trong lòng cô ngơ ngẩn, cũng bất lực như Giang Tấn nói.
Bởi vì Lâm Miểu và Phạm Diệc Thành dưới tình huống không có bất kỳ phòng bị nào bị chủ nhiệm lớp gọi ra khỏi phòng học, điện thoại di động của cả hai đã bị tịch thu, tin nhắn và lịch sử trò chuyện giữa hai người được giữ nguyên vẹn, chứng cứ yêu sớm vô cùng xác thực, ở trước mặt bằng chứng như núi hai người hết đường chối cãi.
Trường trung học số 1 thành phố không bao giờ khoan nhượng đối với vấn đề yêu sớm.
Bởi vì chuyện của hai người vượt qua chủ nhiệm lớp bị báo thẳng tới chỗ lãnh đạo trường, nhà trường trực tiếp tham dự điều tra, trải qua điều tra camera phát hiện hai người từ năm lớp 10 đã thường xuyên ra vào căn tin ăn cơm chung, còn từng có hành động thân mật ở phía sau hồ, hơn nữa trong điện thoại di động thu được các bản ghi trò chuyện khác nhau, lãnh đạo trường nhất trí cho rằng hành vi của hai người đã gây ảnh hưởng xấu, không chỉ mời phụ huynh hai bên mà còn răn dạy chủ nhiệm lớp của hai người, hơn nữa còn tỏ thái độ cứng rắn sẽ đuổi học hai học sinh này.
Nghe nói bố Lâm Miểu đã đánh Lâm Miểu ngay tại chỗ, cái tát vừa rơi xuống cô ấy trực tiếp ngã xuống đất.
Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, phụ huynh hai bên còn thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin nhà trường tha lỗi.
Nhưng quy định của trường học chính là quy định, không cho phép thách thức, chuyện hai người nghỉ học không thể thương lượng thêm nữa, cũng trở thành phần tử yêu sớm đầu tiên bị xử phạt công khai trong trường bọn họ, làm gương cho những người khác.
Sự việc này lại gây ra một làn sóng lên men khác trong trường, chuyện Lâm Miểu yêu sớm tuy rằng phần lớn bạn học trong lớp đều nhìn thấy nghe thấy, nhưng dù sao mọi người cũng là bạn học, không ai nhàm chán đến nỗi thật sự sẽ đi tố cáo, đây là thù lớn bao nhiêu chứ? Mọi người đều cảm thấy người tố cáo có chút “đuổi tận giết tuyệt”.
Lâm Miểu lại xuất hiện trong tầm mắt Hứa Ý Nùng là lúc cô ấy quay về trường học lấy đồ.
Buổi tối hôm đó kết thúc tiết tự học vừa vặn Hứa Ý Nùng trực nhật, bóng dáng Lâm Miểu thoáng qua cửa phòng học, đại khái là nhìn thấy bên trong còn có người, cô ấy nhanh chân bỏ chạy, Hứa Ý Nùng ném chổi đuổi theo.
“Lâm Miểu! Là tớ!”
Lâm Miểu nghe là giọng của cô mới dừng bước.
Cô ấy xoay người, rõ ràng cũng chỉ có vài ngày không gặp nhưng lại giống như xa cách vài năm, cả người cô ấy thoạt nhìn gầy mất một vòng, mặt không chút huyết sắc, sau khi nhìn thấy Hứa Ý Nùng thì đứng xa xa kêu một tiếng, “Bạn cùng bàn…”
Ba chữ ngắn ngủi nhưng nhiều loại cảm xúc đan xen, làm cho Hứa Ý Nùng nhất thời đỏ hốc mắt.
Cô chậm rãi đi tới, khuôn mặt tiều tụy của Lâm Miểu rơi vào trong mắt cô, khiến cô vừa mở miệng đã nghẹn ngào, “Sao cậu cũng không liên lạc với tớ? Đồ đạc các thứ để tớ đưa qua cho cậu là được rồi.”
Lâm Miểu hít hít mũi, “Sợ liên lụy đến cậu, bây giờ ít dính dáng đến tên tớ thì tốt hơn, đừng để tớ ảnh hưởng đến tương lai sau này.”
Hứa Ý Nùng lại nói, “Chúng ta là bạn bè mà.”
Lâm Miểu tự giễu cười cười, “Tớ là bạn bè gì chứ, thiếu chút nữa còn kéo cậu xuống nước cùng.” Cô ấy thậm chí không dám đối diện với Hứa Ý Nùng, “Thật ra cậu cũng biết trước đó tớ và Phạm Diệc Thành cứ muốn tác hợp cho cậu và Giang Tấn, chỉ là cậu lại thông minh hơn tớ nhiều, biết kìm cương trước vách núi, còn nghĩa khí thay tớ giấu diếm giáo viên…”
Hứa Ý Nùng cắt ngang lời cô ấy, chỉ nói, “Những thứ này đều đã qua rồi Lâm Miểu, thật ra tớ cũng chẳng làm được gì.
Còn về Giang Tấn, bọn tớ từ đầu đến cuối chỉ là bạn bè.”
“Bạn cùng bàn, kỳ thật tớ vẫn rất hâm mộ cậu, cậu độc lập, tỉnh táo, sáng suốt, luôn biết mình muốn gì.” Nói đến đây, Lâm Miểu cười khổ, “Nếu tớ sớm nghe lời khuyên của cậu, tớ cũng sẽ không đi đến bước đường này, ngoan ngoãn ở trường trung học số 1 thành phố, chăm chỉ ở lớp chạy nước rút, sống một cuộc sống lành mạnh, còn bây giờ tất cả đã mất rồi.”
Hứa Ý Nùng trầm mặc một hồi lâu, sau đó hỏi cô ấy kế tiếp định làm gì.
Lâm Miểu thở dài, “Còn có thể làm gì được, cắt đứt với Phạm Diệc Thành, chuyển trường về quê học, thi không đậu trường đại học mong muốn thì học lại, thi không đậu tiếp tục học lại.”
“Không đâu, nền tảng của cậu có, cho dù chuyển trường cũng có thể vào lớp mũi nhọn của địa phương.”
“Nhưng có vết nhơ trên lưng, nó sẽ đi theo tớ cả đời, trường học mới chỉ có thể tiếp nhận tớ đi học, sẽ không cho tớ vào lớp mũi nhọn nữa.” Lâm Miểu nói cho cô biết sự thật đẫm máu này, “Những học sinh bị đuổi khỏi trường trung học số 1 sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhà trường ra tay rất dứt khoát, sai chính là sai, không nói bất cứ tình cảm gì.”
Hứa Ý Nùng cúi đầu trầm ngâm, Lâm Miểu không đi sâu vào đề tài này nữa, cô ấy nói, “Tớ không sao, đều là tớ gieo gió gặt bão, không thể oán hận bất cứ người nào.” Cô ấy bước chân kéo Hứa Ý Nùng đi về phía phòng học, “Cậu cũng đừng đứng ở bên ngoài nữa, tớ lấy đồ xong sẽ đi liền, thủ tục chuyển trường bên kia cũng không rườm rà lắm, ngày mai ngày mốt sẽ rời khỏi thành phố.”
“Còn quay về không?” Hứa Ý Nùng nhịn không được hỏi.
Lúc này trạng thái của Lâm Miểu có chút chuyển biến tốt, “Không biết, có thể sẽ không trở lại, nơi này…” Dừng một chút, “Nơi này có quá nhiều hồi ức của tớ và Phạm Diệc Thành, không trở lại cũng tốt, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.”
Hứa Ý Nùng im lặng, biết sau vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy giờ phút này ẩn giấu quá nhiều đau khổ không thể nói với người khác, cũng không ai có thể chia sẻ chung.
Hai người trở lại phòng học, Hứa Ý Nùng giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, Lâm Miểu đưa cho cô một chiếc gương gấp nhỏ bình thường đặt ở phòng học, “Tớ cũng không có gì có thể để lại cho cậu làm kỷ niệm, cái gương này tớ vẫn hay dùng, trước kia cậu luôn thấy tớ làm điệu đỏm dáng, về sau để nó bầu bạn với cậu đi.” Nói xong nhét vào trong tay Hứa Ý Nùng.
Hứa Ý Nùng rũ mắt nhìn cái gương kia, trong lòng chua xót không thôi, sinh tử ly biệt, nhân sinh tụ tán, đây là quy luật vĩnh viễn không thay đổi, nhưng dù biết rõ như thế, cô của năm mười bảy tuổi khi phải chân chính đối mặt vẫn sẽ thương cảm.
Hứa Ý Nùng đưa một cây bút máy của mình cho Lâm Miểu, đó là quà sinh nhật mười tuổi của cô, mặt trên có khắc một chữ Nùng, nó đã làm bạn với cô nhiều năm, cũng đi theo cô trải qua trường thi lớn nhỏ, đặc biệt là lúc viết chữ Hán, những nét chữ Khải xinh đẹp của cô luôn khiến giáo viên chấm bài thi phải sáng mắt lên.
Lâm Miểu vừa nhìn đã biết không rẻ, vội vàng từ chối, “Gương của tớ không đáng giá, cây bút này tớ thấy cậu thường dùng trong các cuộc thi Ngữ Văn, cậu vẫn nên giữ lại đi.”
Hứa Ý Nùng lại cố ý tặng cô ấy, “Tớ và cậu đã ngồi cùng bạn một thời gian, không biết sau khi đường ai nấy đi còn có cơ hội gặp lại không, coi như lưu lại hồi ức đi.”
Lâm Miểu không lay chuyển được cô, theo thói quen đưa