Không khí ngưng đọng mấy giây, trong phòng học như kín không kẽ hở, mấy chữ ngắn gọn của anh âm vang hữu lực va chạm vào linh hồn Hứa Ý Nùng, ngay cả hô hấp tự do cũng trở thành một loại dối trá, thời gian giống như bất động, cho đến khi anh nhếch khóe môi lặp lại lời hứa lúc trước của cô.
“Nếu vẫn không thi qua được tôi, tôi nói thế nào thì sẽ là thế ấy…”
Đó là vẻ mặt quen thuộc của anh khi trêu đùa cô, cũng làm đau nhức dây thần kinh nào đó của Hứa Ý Nùng, khiến cô trở lại một thời điểm nào đó mấy năm trước, đêm ấy chính miệng anh nói với cô, “Đừng nghĩ nhiều…”
Nó như một lời cảnh báo không ngừng gõ vào đầu cô, tới tới lui lui chấn động không thôi, khiến cô càng thêm tỉnh táo, giống như kế tiếp sẽ nghe được sự chế nhạo khi thực hiện thành công của anh.
“Vương Kiêu Kỳ, cậu thật sự làm cho người ta chán ghét.” Cô đột nhiên ném cây chổi trong tay đi, lướt qua anh muốn ra khỏi phòng học, cặp sách cũng không cầm.
Vương Kiêu Kỳ nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay cô lại, nhìn chằm chằm cô hỏi, “Câu này là có ý gì?”
Hứa Ý Nùng hất tay anh ra, “Chính là ý này.”
Lần xô đẩy này, Vương Kiêu Kỳ không chạm vào cô nữa.
Hứa Ý Nùng chạy ra khỏi phòng học, phía sau cũng không có người đuổi theo, cô chạy một hơi đến bãi để xe.
Trong bãi để xe đã sớm tắt đèn, cô mò mẫm đẩy xe của mình ra, nhanh chóng rời khỏi trường học.
Gió đêm ngang ngược thổi mái tóc trước trán cô rối bời, chuyện cũ giống như trò chơi xếp hình nối tiếp nhau tạo thành những bức tranh rõ ràng, ăn mòn trí nhớ của cô.
Mỗi khi một sự kiện hiện ra, trái tim cô cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
Cho tới nay anh đối với cô đều là “đặc biệt”, ví dụ như cấp 2 mới chuyển trường tới, anh có thể nhận một ly trà sữa của Tào Oanh Oanh nhưng chỉ nói với cô “Đừng nghĩ nhiều”; trong kỳ thi sẽ chủ động nhường đường cho Tào Oanh Oanh, nhưng ngay cả một bát mì cũng muốn tranh giành hơn thua với cô; anh có thể thản nhiên tiếp nhận lời chúc mừng sinh nhật và nhận đồ uống của Tào Oanh Oanh, còn có thành quả lao động trên báo tường bảng đen, nhưng bởi vì một câu anh không hài lòng mà hoàn toàn phủ định những cố gắng ban đầu của cô; anh thậm chí cũng từng tham gia vào cuộc thảo luận của các nam sinh, từng tán thành Tào Oanh Oanh tốt hơn cô, mà anh lại luôn miệng gọi cô là anh Nùng, cách thức đối xử như nam sinh đã sớm tập mãi thành quen.
Khi thì anh sẽ đối chọi gay gắt với cô, khi thì lại không đứng đắn trêu chọc cô, làm gì cũng dựa vào tâm tình của anh, nói chuyện cũng miệng lưỡi giảo hoạt, không biết câu nào thật câu nào giả.
Cô từng muốn đến gần anh một chút, thế nên luôn để mặc anh muốn làm gì thì làm, để mặc anh tận hưởng niềm vui khi chọc ghẹo cô, số lần anh lừa gạt cô cũng vượt xa chuyện cổ tích , nhưng điều này không có nghĩa có thể trở thành công cụ để anh ngày càng táo tợn.
Chuyện gì cô cũng có thể xem nhẹ, duy chỉ có chuyện này không được đùa giỡn, một chút cũng không được.
Tất cả những chi tiết vụn vặt vào giờ phút này bị phóng đại vô tận, lan tràn tới tứ chi xương cốt, sau đó lại vỡ thành từng mảnh nhỏ, khiến cô không thể không đối mặt với hiện thực.
Hứa Ý Nùng càng đạp càng nhanh, mái tóc theo làn gió dán chặt lên khóe mắt lại bị cô giơ tay gạt đi, cảm xúc mẫn cảm giống như dòng nước mở cổng, thoáng cái tuôn trào, sụp đổ tan tành.
Lúc về đến nhà trong nhà vẫn tối đen như mực, không có một bóng người, Hứa Ý Nùng ném chìa khóa xuống, hai mắt trống rỗng đi về phía phòng mình, cũng không bật đèn đã ngồi thẳng xuống ghế, cứ ngồi như thế một tiếng đồng hồ, cả người cô chết lặng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười đùa của hàng xóm lên xuống lầu ngoài hành lang, rõ ràng cũng không lớn tiếng nhưng lại làm cho cô cảm thấy ồn ào không chịu nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, cô mới mở đèn bàn lên, nhưng chỉ trong một giây cô đã cảm giác được bàn học của mình bị dịch chuyển.
Cô nhìn kỹ về phía góc bàn thì phát hiện chiếc bể nuôi rùa kia đã không thấy đâu.
Cô đột nhiên đứng dậy đi tìm, nhưng tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.
Đang lúc cô còn chạy tán loạn ở từng phòng, lão Hứa tan tiệc về nhà, ông ở cửa ra vào thay giày, bởi vì uống nhiều rượu nên không ngừng nấc cục, nhìn thấy con gái thì cố làm ra vẻ nở nụ cười cha hiền.
“Tan tiết tự học rồi à, có đói bụng không?”
Mùi rượu và thuốc lá trên người ông quá nặng, Hứa Ý Nùng đứng cách ông rất xa còn có thể ngửi thấy, cô cau mày hỏi, “Bố, cái bể con nuôi rùa kia đi đâu rồi bố biết không?”
Cô vừa hỏi như vậy, lão Hứa liền vỗ lên đầu, miệng ‘Aiza aiza’, “Xem trí nhớ của bố kìa, quên bén cả chuyện này.”
Nhìn tư thế này, trong lòng Hứa Ý Nùng trầm xuống, quả nhiên nghe thấy lão Hứa nói, “Hai con rùa này bố cứ thấy chúng nó ỉu xìu nằm úp sấp không hoạt động, có một con mai rùa cũng có chút mềm nhũn, bố nghĩ để chúng mãi ở trong phòng cũng không được, chúng nó cũng phải gặp ánh sáng, nên buổi sáng đã mang ra ban công phơi nắng, sau đó trước khi đi làm nhận điện thoại nên việc này…”
Hai chữ ‘quên mất’ còn chưa nói ra, Hứa Ý Nùng đã co cẳng đi ra ban công.
Cô mở cửa sổ ra, từ ngoài ban công bưng cái bể kia lên, nhưng đã muộn, hai con rùa đều nhắm chặt mắt duỗi dài cổ, không nhúc nhích.
Hứa Ý Nùng không ngừng chạm tay vào chúng, xoay người chúng qua lại, còn dùng nước tưới lên, vẫn ôm lấy một tia hy vọng lẩm bẩm, “Tỉnh, tỉnh, tỉnh dậy đi.”
Nhưng ngày tháng Chín này, cái nóng khốc liệt vẫn chưa thật sự tiêu tán, chúng nó đã sớm bị phơi chết tươi.
Khi Hứa Ý Nùng ý thức được chúng sẽ không mở mắt được nữa, trước mắt cô trần ai nhìn thi thể của chúng, tia sáng cuối cùng dưới đáy lòng cũng giống như lá tàn cuối thu trên nhánh cây, mới nhẹ nhàng thổi qua đã điêu linh ngã xuống, tựa như thấy được hướng đi của câu chuyện giữa cô và Vương Kiêu Kỳ, hết thảy mọi chuyện đều phát sinh cùng một ngày, trong tối tăm mù mịt như đã định trước kết cục.
Giờ khắc này, cô như cành khô dễ gãy, tâm như tro tàn.
Hứa Ý Nùng đưa lưng về phía bố, lão Hứa cũng không nhìn thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô, chỉ biết là trong trí nhớ của ông, con gái không phải là đứa trẻ đặc biệt yêu thích gì đó.
Từ nhỏ cô cũng không thích tiếp xúc với động vật nhỏ, thậm chí ở trong tiểu khu đụng phải hàng xóm dắt chó đi dạo hoặc trêu chọc mèo các loại cũng sẽ lịch sự tránh xa.
Hai con rùa này cũng không biết cô lấy ở đâu về, lúc lão Hứa phát hiện thì đã thấy nuôi trong phòng của cô.
Ông chỉ cho rằng cô áp lực học tập quá lớn, nuôi để giải buồn, cho nên cũng không quá coi trọng.
Xem tình huống này ông cũng biết hai con rùa kia đã chết, lơ đễnh nói, “Nếu con thích thì hai ngày nữa bố đi chợ Hoa Điểu mua thêm hai con nữa về, con rùa Brazil này vốn không đáng giá bao nhiêu, bố chọn cho con mấy loại tốt hơn.”
Hứa Ý Nùng không để ý tới ông, không ư hử gì ôm chiếc bể kia xông ra ngoài.
Lão Hứa ngẩn ra, chờ phản ứng lại cửa đã bị đóng sầm thật mạnh, sợ tới mức ông tỉnh cả rượu.
Một lát sau, hai tay ông chống eo rồi lại thả xuống bên hông, siết chặt.
Ông đi đi lại lại ngoài ban công, có lời khó nói.
Ha, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này gần đây nghiện sập cửa rồi sao? Tính khí càng lúc càng lớn!
Hứa Ý Nùng muốn tìm một chỗ chôn hai con rùa, bước chân của cô cực nhanh, cho nên thiếu chút nữa đụng phải người đang đi lên.
Đèn trong hành lang hỏng đã lâu, phòng cũ không có quản lý tiểu khu kịp thời xử lý, ủy ban khu phố cũng không quá tích cực, Hứa Ý Nùng chỉ cho là hàng xóm nào đó, nói một tiếng xin lỗi rồi định tiếp tục đi xuống, ai ngờ đối phương lại trực tiếp gọi ra tên của cô.
“Hứa Ý Nùng.”
Cô sửng sốt, lại nghe thấy người đó nói, “Muộn thế này em chạy ra ngoài làm gì?”
Dứt lời, đối phương dùng điện thoại di động chiếu sáng, mặt anh họ Kỷ Dục Hằng rõ ràng hiện ra trước mặt Hứa Ý Nùng.
Không được cô đáp lại, anh ấy lại đưa điện thoại di động về phía cô, lúc này mới phát hiện hốc mắt cô bé đỏ bừng, cô không ngừng lấy tay lau hai gò má, dáng vẻ này ngược lại khiến anh ấy trở tay không kịp.
“Em làm sao vậy?”
Anh họ đột nhiên xuất hiện làm cho tâm tình dồn nén đã lâu của Hứa Ý Nùng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt khó kiềm chế dâng trào, cô rốt cuộc cũng không kìm nén được sự ấm ức dưới đáy lòng, tay cầm chiếc bể kia nức nở nói cho anh ấy biết.
“Rùa, rùa, rùa của em, chết, chết rồi…”
Kỷ Dục Hằng còn tưởng rằng cô gặp phải chuyện gì lớn, vừa nghe như thế, lại nhìn chiếc bể cô đang ôm chặt không buông kia, có chút dở khóc dở cười.
Trên người anh ấy cũng không có khăn giấy, chỉ có thể dùng mu bàn tay giúp cô lau nước mắt, vừa lau vừa chậm rãi an ủi cô, “Vậy ngày mai anh sẽ mua cho em hai con giống hệt vậy, được không?”
Hứa Ý Nùng ra sức lắc đầu, thút thít thở không ra hơi, lặp lại, “Không giống, không giống nhau.”
Đó không phải là thứ anh mua, không giống.
Kỷ Dục Hằng không hiểu, “Không giống chỗ nào?”
Hứa Ý Nùng chỉ lo khóc không nói gì nữa.
Kỷ Dục Hằng im lặng cùng cô đứng trên hành lang, để mặc cô phát tiết, tay anh ấy dính đầy nước mắt, không khỏi thở dài dưới đáy lòng.
Anh ấy chỉ vừa vặn có việc trở về nhà một chuyến, lại vừa vặn được mẹ nhắc nhở đến nhà dì út tặng bánh trung thu mà thôi, sao lại gặp phải chuyện này? Dỗ con gái gì gì đó anh ấy hoàn toàn không biết cách.
Cuối cùng, Hứa Ý Nùng cùng anh họ chôn cất hai con rùa kia.
Cô sợ chúng bị mèo hoang đào ra nên đã đào một cái hố rất sâu rất sâu, bỏ cả chiếc bể