Hứa Ý Nùng vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn đầu bị lấy mất, Vương Kiêu Kỳ đã tiếp tục nụ hôn thứ hai, thứ ba…
Chờ xem phim xong, sắc mặt cô đỏ bừng, môi nóng ran.
Sau bộ phim lần này, Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ ngày càng thân mật hơn.
Trong những ngày chờ đợi điểm số, hai người càng lúc càng giống những cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, dính nhau đến phát ngấy.
Ban ngày hẹn hò buổi tối nhắn tin đến điện thoại nóng hổi, tóm lại lúc không gặp mặt thì điện thoại di động chắc chắn không rời tay.
Có một buổi trưa nọ, hiếm khi một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, lão Hứa thi thoảng hỏi con gái, “Có lên mạng đối chiếu đáp án không? Tham khảo điểm trúng tuyển của các trường đại học qua các năm chưa? Có tự phân tích đánh giá chưa?”
Hứa Ý Nùng hoặc là không nghe hoặc là trả lời cho có lệ, cô ăn hai miếng rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại di động một hồi, màn hình chưa bao giờ tắt ngúm.
Cô giáo Ngô nhìn trạng thái khác thường chưa từng có của con gái, dùng đũa gõ vào bát cô, “Bây giờ con nghiện điện thoại di động rồi à? Suốt ngày dính bám trên tay, cũng không thấy con liên lạc với anh con phân tích thảo luận chuyện điền nguyện vọng thế nào, thi xong không có nghĩa là con có thể phóng túng vô hạn, biết không? Thật sự cho rằng đã nắm chắc tấm vé vào đại học A sao? Hàng năm có rất nhiều học sinh mũi nhọn bị trượt trong kỳ thi đại học đấy.”
Giống như thi xong, cô giáo Ngô lại dội cho cô một gáo nước lạnh, Hứa Ý Nùng nghe bà nói mà tâm trạng sa sút, nhất thời không có khẩu vị gì với đồ ăn trước mắt.
Điện thoại di động của cô vừa vặn sáng lên trước mắt cô giáo Ngô, Hứa Ý Nùng liếc mắt nhìn nhưng không cầm lên kiểm tra ngay, yên lặng đặt di động sang bên tay trái để cô giáo Ngô không nhìn thấy màn hình.
Cô giáo Ngô để ý thấy chi tiết này rồi, nhưng vẫn im lặng tiếp tục ăn cơm uống canh, chỉ là không nói chuyện với con gái nữa mà đổi thành tán gẫu với chồng.
“Chị Trương đồng nghiệp của em, anh còn nhớ không?” Bà đá ông dưới gầm bàn, đột nhiên bắt đầu câu chuyện.
Lão Hứa suy nghĩ nửa ngày, “Chị Trương nào?”
Cô giáo Ngô chậc một tiếng, “Là người có cô con gái cũng rất ưu tú, được nhận vào làm nghiên cứu sinh ở Princeton đấy.”
“À… cô ấy à.” Lão Hứa kéo dài giọng, rốt cục cũng nhớ ra, “Có ấn tượng có ấn tượng, chồng cô ấy cũng làm tài vụ, sao thế?”
“Con gái bây giờ đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi, sau này sẽ ở lại Mỹ, chuẩn bị chờ chị Trương về hưu sẽ đón hai vợ chồng qua dưỡng lão.”
Lão Hứa gắp một đũa thịt chất đống vào trong bát Hứa Ý Nùng, “Như vậy không phải rất tốt sao? Con cái học hành thành tài, công thành danh toại, không phải là cảnh người làm cha mẹ muốn nhìn thấy nhất ư?”
Cô giáo Ngô phụ họa, “Thì đó, nhưng cô bé này cũng từng có một khoảng thời gian khiến hai vợ chồng lo lắng.”
Lão Hứa: “Ồ?”
Cô giáo Ngô thuận thế rủ rỉ: “Cô bé này trước kia có quen một người bạn trai, hình như là bạn học cấp ba, trong thời gian học chính quy hai người rất tốt, vô cùng thân thiết, nhưng tốt nghiệp rồi, cô bé chuẩn bị ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, cậu nhóc kia lại bởi vì chuyên ngành muốn ở lại trong nước, thế là mâu thuẫn xảy ra.
Phụ huynh hai bên lúc ấy cũng đã gặp mặt, nhà trai hi vọng cô bé ở lại trong nước học nghiên cứu sinh, nhà gái lại hi vọng con trai và con gái cùng ra nước ngoài.
Tóm lại là đủ loại khúc mắc, mỗi người đều có lý riêng của mình, hai bên đều không chịu thỏa hiệp, chỉ có thể tan rã trong không vui.”
“Sau đó thì sao?” Lão Hứa hỏi.
Cô giáo Ngô múc canh, nói, “Sau đó ấy à, sau đó hai đứa trẻ chỉ có thể yêu xa.” Bà lắc đầu, “Nhưng tình cảm của con người đều sẽ thay đổi, chưa kể đến việc hai người ở khác nước.
Ở nơi đất khách cũng đã có rất nhiều biến số rồi.
Lúc ấy cậu nhóc kia nói sẽ chờ cô bé trở về rồi kết hôn, ai ngờ cô bé ra nước ngoài còn chưa tới một năm, cậu nhóc đã thay lòng, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì kết hôn rồi sinh con.”
Lão Hứa không khỏi tiếc hận, “Aiza, aiza, vậy vậy vậy…”
“Thông qua chuyện này cô bé đó cũng nhìn thấu, không có thứ gì gọi là thiên trường địa cửu, thứ con người có thể chân chính nắm giữ trong tay chỉ có vận mệnh của mình.
Từ đó cô bé một lòng một dạ tập trung vào học tập, học lên tiến sĩ, lấy được thẻ xanh, còn an ủi ngược lại bố mẹ cô ấy.
Anh đoán xem cô bé đó nói thế nào?”
“Nói thế nào?”
“Cô bé nói, đợi đến một độ tuổi nhất định quay đầu nhìn lại mới phát hiện bản thân trước kia quá ngây thơ, tình yêu mà thời học sinh cô ấy coi là vật ký thác tinh thần thật ra chỉ hư vô mờ mịt, không thực tế nhất.
Mỗi người đều đang thay đổi, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Nếu để cô ấy làm lại một lần nữa, thay vì tốn tinh lực đầu tư vào người không đáng, còn không bằng dốc lòng nghiên cứu học thuật, phong phú lại có cảm giác thành tựu.”
Lão Hứa cũng đồng ý hai tay việc này: “Rất đúng, thời học sinh cũng không biết sau này mình sẽ đi thành phố nào, làm công việc gì, cho dù tìm được công việc có thể nuôi sống bản thân, cũng không biết có thể đặt chân ở thành phố đó hay không, có thể xây dựng được một gia đình hay không.
Nhân tố không xác định có quá nhiều.
Cho nên tuổi trẻ bây giờ ấy à, thấy cây chứ không thấy rừng, nào có lo lắng đến tương lai? Sau khi va chạm đau đớn rồi mới tỉnh ngộ, nhưng đã lãng phí quá nhiều thời gian.”
Cô giáo Ngô nhún đũa, “Cho nên, chỉ có những đứa trẻ luôn luôn tỉnh táo mới có thể đi vững từng bước.
Giống như Dục Hằng, nó luôn biết mình muốn gì, trong lòng lúc nào cũng có một cái cân nhắc nhắc nhở mình, cái gì nên làm cái gì không nên làm.”
Toàn bộ quá trình Hứa Ý Nùng đều im lặng ăn cơm của mình, bố mẹ tuy rằng thường xuyên cãi vã, nhưng tới lúc ‘anh bè tôi hát’ thì không chê vào đâu được, phối hợp rất ăn ý.
Đây có phải đang nói con gái đồng nghiệp gì đâu, chẳng qua là mượn chuyện này gõ một hồi chuông cảnh báo cô.
Từ rất lâu trước đó mẹ đã đề cập qua, bà không cho phép cô yêu đương trước khi đi việc.
Nói cách khác, dù là yêu đương trong đại học cũng không được.
Quả nhiên, vừa dứt lời lại chuyển hướng qua cô, lão Hứa ý vị nói, “Có nghe chưa Nùng Nùng, con đừng tưởng rằng thi đại học xong là kết thúc, con đường sau này của con còn dài, nhất định phải học theo anh trai con dành thời gian và tinh lực có hạn vào việc học tập, những thứ khác, thời gian trôi qua tự nhiên sẽ tới, biết không?”
Hứa Ý Nùng miễn cưỡng ăn xong miếng cơm cuối cùng, nhìn bố mẹ nặn ra một nụ cười, “Con biết rồi.” Sau đó rút giấy lau miệng, “Con no rồi.”
Cũng may sau đó bố mẹ không nói nhiều nữa, Hứa Ý Nùng trở lại phòng.
Vừa đóng cửa lại cô mở điện thoại di động ra, có vài tin nhắn chưa đọc của Vương Kiêu Kỳ, cô nhanh chóng trả lời.
[Vừa mới ăn cơm xong.]
Anh trả lời trong giây lát.
[Hai giờ anh tới dưới nhà đón em.]
Hứa Ý Nùng do dự một lát, cuối cùng vẫn gửi.
[Hay là em đi tìm anh đi, hôm nay bố mẹ em ở nhà.]
Vương Kiêu Kỳ không hỏi tại sao, chỉ trả lời.
[Được.]
Hai giờ, hai người gặp nhau trước cửa tiểu khu nhà Vương Kiêu Kỳ, anh dường như đã sớm chờ ở đó.
Hôm nay bọn họ chỉ đạp một chiếc xe đạp, là chiếc của Hứa Ý Nùng.
Cô ngồi nghiêng ở phía sau, một tay giơ chiếc ô lên đỉnh đầu hai người che nắng, tay kia ôm chặt eo anh.
Dọc đường cô rất yên tĩnh, chỉ áp gò má của mình vào sau lưng anh.
Cô nhắm mắt ngửi hơi thở đặc biệt của anh, sau đó cánh tay đang ôm eo anh thu chặt lại.
Vương Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc chờ đèn đỏ anh đặt tay mình lên mu bàn tay cô.
Có cơn gió thổi qua, mang hơi nóng hệt như nhiệt độ mặt trời, bọn họ dường như có thể cảm ứng được đối phương, hai tay càng nắm càng chặt, không hề ngại nóng.
Hôm nay đi đến một siêu thị lớn mới mở, rất nhiều cô gái ngồi trong xe đẩy lớn để bạn trai đẩy đi, Vương Kiêu Kỳ hỏi cô có muốn giống như họ không, cả người Hứa Ý Nùng đều viết hai chữ kháng cự.
Vương Kiêu Kỳ cười kéo cô đến trước xe đẩy, hai tay đặt hai bên hông cô rồi chống lên tay lái xe đẩy, cứ như vậy cô bị anh vây nhốt trong lồng ngực.
“Anh biết em sẽ không ngồi, chắc chắc em cảm thấy như vậy rất ấu trĩ.”
Hứa Ý Nùng nghiêng đầu nhìn anh, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy cằm, “Vậy anh còn hỏi?”
Anh cúi đầu là có thể kề sát trán cô, thuận thế hôn một cái, “Anh chỉ muốn em vui vẻ.”
Hứa Ý Nùng trầm mặc, đi theo anh về phía trước vài bước mới mở miệng, “Vậy sao anh không hỏi vì sao em không vui?”
Cằm Vương Kiêu Kỳ lười biếng gối cằm lên tóc cô, “Em muốn nói tự nhiên sẽ nói.”
Hứa Ý Nùng đột nhiên dừng bước, Vương Kiêu Kỳ cũng dừng lại theo, cô nhìn anh chằm chằm rồi hỏi, “Nếu như, cuối cùng em không thể đến đại học A thì sao?”
Vương Kiêu Kỳ nhẹ nhàng nhéo mặt cô, “Sẽ không đâu.”
Hứa Ý Nùng lại kiên trì, “Nếu như thì sao?”
Anh nói với cô rất chắc chắn, “Cho dù không phải đại học A thì đó cũng nhất định là một trường đại học xuất sắc.”
Hứa Ý Nùng nhấn mạnh, “Em nói chúng ta.”
Vương Kiêu Kỳ nhìn chăm chú vào mắt cô, đột nhiên tiến lên ôm cô vào lòng, chung quanh người đến người đi, cái ôm của anh lại cho cô sức mạnh, “Vậy chúng ta cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Trong nháy mắt đó, Hứa Ý Nùng chân thật cảm nhận được cảm giác an toàn mà anh mang đến, cảm xúc phức tạp cứ thế bị yếu đi một cách kỳ diệu theo lời nói của anh.
Một lát sau, anh vỗ vỗ lưng cô như dỗ trẻ con, “Bây giờ tâm trạng đã khá hơn chưa?”
Cô ừm một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu lên, không chút suy nghĩ nói một câu, “Em muốn ăn kem.”
Anh nói được.
Cô giơ ra ba ngón tay, “Ba cây!”
Anh lập tức ấn xuống hai ngón tay, “Một cây.”
Cô lại vươn một ngón tay ra, “Hai cây!”
Anh lại ấn xuống một ngón tay, “Một cây.”
Hứa Ý Nùng túm lấy áo thun của anh bắt đầu chơi xấu, “Hai cây hai cây!”
Đây là lần đầu tiên cô làm nũng với anh trước chỗ đông người, Vương Kiêu Kỳ mềm lòng thỏa hiệp, “Vậy ăn xong một cây chờ một lát rồi ăn cây kia.”
Hứa Ý Nùng lộ ra nụ cười thắng lợi, lôi kéo anh chạy về phía khu đông lạnh, anh ở phía sau nói, “Chậm thôi, đâu có ai cướp với em.”
Thế nhưng có quá nhiều loại kem, hoa cả mắt khiến Hứa Ý Nùng không chọn được.
Vương Kiêu Kỳ một tay vịn xe đẩy ở bên cạnh cười cợt nhắc nhở, “Chỉ được chọn hai cây.”
Hứa Ý Nùng xoay người trừng anh một cái, tiếp tục lăn tăn lựa chọn.
Khu sữa chua phía trước đang tổ chức hoạt động, một nhân viên tiếp thị đứng ở bên cạnh quầy mời khách hàng đi ngang qua uống thử, một nhóm thanh niên người già cầm lấy ly nhỏ uống thử rồi rời đi, chỉ có hai ba người uống xong còn đứng ở đằng kia đánh giá.
Có một bác gái nói, “Sữa chua này hình như hơi ngọt.”
Một người khác phụ họa, “Đúng vậy, loại này người trẻ tuổi có thể uống, mấy người lớn tuổi như chúng ta lại ngại đường nhiều.”
Người bên cạnh liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
Khoảng cách bên kia cũng không xa, thanh âm thảo luận truyền đến chỗ Hứa Ý Nùng, có một giọng nói trong đó càng nghe càng quen tai, cô ngước mắt nhìn chăm chú, kem trong tay “Lạch cạch” rơi xuống.
Người đang nhàn nhã nói chuyện với các bác gái khác không phải cô giáo Ngô thì là ai? Sao bà ấy lại tới đây?
Không kịp nghĩ nhiều, cô theo bản năng lôi kéo Vương Kiêu Kỳ muốn chuồn đi, nhưng cô giáo Ngô đã ném cái ly trong tay rồi đi về phía bọn họ, cô vội vàng quay đầu lại, phía sau lại là khu đông lạnh tươi sống.
Nhân viên tiếp thị nhiệt tình hỏi, “Hai anh chị muốn gọi món gì ạ?”
Hứa Ý Nùng quay lưng nói, “Chúng tôi, chúng tôi xem rồi nói sau.”
“Vâng ạ.”
Cô nhanh chóng kéo Vương Kiêu Kỳ vào, anh không hiểu đầu đuôi gì, tay vẫn đang đặt trên xe đẩy, “Xe kẹt rồi.”
Hứa Ý Nùng gấp muốn chết, lúc này còn muốn xe gì nữa?
“Không cần nữa không cần nữa!” Cô thả tay anh ra, kéo anh chui vào bên trong khu vực đông lạnh, đi về phía tủ lạnh khổng lồ rồi cả hai ngồi xổm trốn trong góc.
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô, ánh mắt hoang mang, cô lập tức che miệng anh lại rồi nhẹ giọng nói, “Mẹ em, mẹ em đang ở bên ngoài.”
Nói xong Hứa Ý Nùng có tật giật mình len lén thò đầu ra nhìn, thấy cô giáo Ngô đang quanh quẩn trong khu đông lạnh, không biết đang nhìn cái gì, cô thở dài rụt đầu về, ngồi xổm ở đó buồn bã nói thẳng với Vương Kiêu Kỳ, “Bố mẹ em, bọn họ cấm em yêu đương ở đại học, cho nên, cho nên phải để anh chịu ấm ức rồi.”
Cô có chút ủ rũ, Vương Kiêu Kỳ nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, bỏ qua câu nói kia, chỉ hỏi, “Chân có tê không?”
Hứa Ý Nùng quét mắt nhìn đôi chân dài của anh, “Chắc là không tê như anh.”
“Anh không sao.” Anh lại hỏi cô, “Có thấy lạnh không?”
Hai người ở phía sau tủ lạnh lớn nhất, bốn phía có không khí lạnh không ngừng ập về phía bọn họ, nói không lạnh là giả, thân thể cô co rúm lại gật đầu.
Vương Kiêu Kỳ bảo cô dựa sát vào anh, Hứa Ý Nùng thật sự dựa sát vào một chút, mới vừa dời bước mặt cô đã bị nâng lên, cơ thể cao lớn của anh bao phủ cả người cô, đôi môi nóng rực ngậm lấy môi cô, mang tới một hơi thở ấm áp làm lay động đáy lòng cô, triền miền qua lại.
Hai người ăn ý thở dốc với nhau, Hứa Ý Nùng bị anh giữ chặt gáy, cũng thử hôn lại anh nhưng rất vụng về, nói là hôn lưỡi nhưng giống đang liếm láp hơn.
Cuối cùng cô vùi đầu vào cổ anh thở gấp, anh lại mổ nhẹ lên vành tai đỏ bừng của cô, thấp giọng đáp lại lời cô nói lúc trước.
“Anh không sao.”
#
Ngày công bố thành tích thi đại học, mạng nhà Hứa Ý Nùng bị nghẽn, cô giáo Ngô liên tục gọi điện thoại tra cứu, lão Hứa thì giống như con kiến trên chảo nóng đi tới đi lui trong phòng khách, Hứa Ý Nùng ngồi trước máy tính không ngừng nhấp chuột làm mới, rốt cục trang web cũng nhảy ra, thành tích đã có.
Điện thoại bên phía tra cứu liên tục báo bận, cô giáo Ngô cũng không có kiên nhẫn, vừa càm ràm vừa đi về phía phòng sách.
Nhìn thấy giao diện máy tính hiển thị mà trong lòng bà thắt lại, vội vàng tiến lên, vừa nhìn rõ thì dưới chân lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững.
Lão Hứa nghe được động tĩnh cũng tới, thấy vợ mình vịn cửa đứng, ông vội hỏi, “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Cô giáo Ngô không nói lời nào, ông bèn tự mình tới xem, điểm số rõ ràng trên màn hình máy tính kia khiến ông sững sốt nhìn ba bốn lần.
Ông khó có thể tin nhiều lần xác nhận, cuối cùng lại nhìn con gái.
Ánh sáng trên màn hình chiếu rọi khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Hứa Ý Nùng, trong phòng sách yên tĩnh đến mức không một tiếng động, cho đến khi Hứa Ý Nùng mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
“Con muốn