Hứa Ý Nùng mở email kia xem từ trên xuống dưới.
Nội dung chủ yếu của email là: Trục Ảnh hiện nay đã trở thành thương hiệu ô tô trong nước có lượng tiêu thụ cao nhất, nhưng sản phẩm ô tô dưới trướng cơ bản đều ớ phân khúc bình dân, chỉ có không ngừng leo lên đỉnh cao của thương hiệu và nghiên cứu ra loại xe cao cấp thuộc về mình mới có thể thực sự cạnh tranh với các doanh nghiệp cùng ngành.
Cho nên từ nămngoái công ty đã bắt đầu dốc sức vào vấn đề này, thu mua một thương hiệu xe thể thao cao cấp LT của Anh.
Hiện nay hai doanh nghiệp đang tích hợp, công ty đang chuẩn bị để hợp tác phát triển một chiếc Coupe suv dựa trên kiến trúc xe X của công ty Anh.
Để đạt được mục tiêu này tốt hơn, cần phải chuyển dữ liệu thiết kế ô tô và BOM của công ty Anh sang hệ thống PML của Trục Ảnh để quản lý thống nhất.
Bởi vì hai công ty ở các quốc gia khác nhau nên có điều kiện thị trường và chi tiết kinh doanh khác nhau, không phải một sớm một chiều có thể kết hợp thành một, yêu cầu quản lý dữ liệu và BOM cũng không giống nhau.
Năm ngoái công ty đã cử một nhóm nhân viên kinh doanh xuất sắc đến công ty Anh tiến hành tích hợp dữ liệu lâu dài.
Nhưng tiến độ chậm chạp khiến cho ban lãnh đạo mới coi trọng, trải qua thảo luận nội bộ, hiện quyết định điều động một tổ trưởng BOM đến cung cấp hỗ trợ nghiệp vụ, hy vọng có thể giải quyết vấn đề tồn tại ở giai đoạn này, dùng thời gian hai tháng chuyển dữ liệu BOM ở Anh vào trong hệ thống trong nước.
Mà "Tổ trưởng may mắn" được chọn này chính là Hứa Ý Nùng.
Chuyện này thật ra đã lan truyền như sấm trong Trục Ảnh hơn nửa năm nay, từng gây ra cuộc thảo luận sôi nổi trong công tỵ và có rất nhiều ý kiến, trách nhiệm của nó trọng đại mà gian khổ, nhìn qua là ủy thác trọng trách, kì thực là một củ khoai lang phỏng tay.
Sự thành thì bạn là công thần, nhưng trong lúc đó một khi phát sinh sơ suất, kết quả trở về cũng có thể tưởng tượng được, chỉ có thể bị đối xử ghẻ lạnh.
Mặc dù sau đó sự việc bị trì hoãn do công ty phân công lại bộ máy lãnh đạo, nhưng nhiệt độ vẫn không hề tiêu tan, nhiều ánh mắt đang chờ đem xem rốt cuộc ai sẽ tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này.
Thế nhưng chuyện tồn đọng lâu nay đùng một cái đã quyết định xong, ban đầu lại chẳng có chút manh mối rục rịch gì.
Tầm mắt Hứa Ý Nùng tập trung vào máy tính, toàn bộ quá trình đều mím chặt đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn những hàng chữ trên máy tính, rơi vào trầm tư.
Việc này không phù hợp với lẽ thường.
Đầu tiên, cô là gương mặt mới nhất của bộ phận BOM, hoàn toàn không biết gì về việc mở rộng nghiệp vụ trước đây của công ty.
Dự án di dời ra nước ngoài này đúng như những tin đồn nội bộ trước đó, rõ ràng có người thích hợp hơn cò.
Tiếp theo, trước mắt cô đang có hai dự án trong tay, trong đó có một dự án còn điều động một nửa tổ B kết hợp làm việc, đủ thấy mức độ coi trọng của cấp trên.
Hiện tại sắp tới thời điểm thu lưới, cô thân là người phụ trách lại rời đi vào thời kỳ mấu chốt, tiến triển kế tiếp ai có thể bảo đảm chất lượng? Cuối cùng, công tỵ mới ấn định thời gian cô tham gia cuộc thi kỹ sư chủ nhiệm là vào cuối tháng sau, lúc này đi Anh sẽ bỏ lỡ cơ hội thăng chức.
Một thời điểm mấu chốt như vậy, hết thảy có phải hơi trùng hợp rồi không?
Sau khi xâu chuỗi mấy điểm này lại, chỉ có hai chữ: Kỳ quặc.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, "bốp" một tiếng đậy laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc chung.
Động tĩnh hơi lớn, người của tổ 3 không rõ nguyên do nhìn nhau, người của Nhất Duy cũng ngước đầu nhìn theo.
Chợt thấy cô bước nhanh ra ngoài, quai hàm mím chặt và bàn tay siết chặt di động, giống như đang kiềm chế câm xúc ẩn nhẫn nào đó.
Lâm Nhiên và Phương Châu châu đầu ghé tai.
"Gần đây tâm trạng tổ trưởng Hứa không được tốt lắm thì phải.”
"Từ lúc tập huấn trở về cô ấy đã nặng nề tâm sự.”
Nghe bọn họ nói xong, Kỳ Dương chậc chậc thở dài, "Nếu tổ trưởng Hứa vui lòng, tôi rất sẵn sàng giải quyết khó khăn cho cô ấy."
Lâm Nhiên và Phương Châu nhìn nhau, trăm miệng một lời với Kỳ Dương: "Cầm thú!"
Vài phút sau, Hứa Ý Nùng đứng trước bàn làm việc của Vu Tranh.
Vu Tranh cúp điện thoại, cằm hất nhẹ về hướng đối diện, "Ngôi đi."
Hứa Ý Nùng không ngồi, dáng người thướt tha đứng thẳng trong tầm mắt của anh ta.
Vu Tranh tiện tay gác điện thoại, cả người tựa vào ghế lãnh đạo bằng da, anh ta chăm chú nhìn cô, "Nhận được email rồi à?"
Hứa Ý Nùng trâm giọng mở miệng, "Chuyện này anh biết từ khi nào?"
Âm thanh Vu Tranh mở nắp tách trà trước mặt đan xen vào hơi nóng đang bốc lên, giọng nói không giống với sự nghiêm túc thường ngày, "Về chuyện cuối cùng cử cô đi Anh là ban lãnh đạo tổ chức cuộc họp bí mật quyết định.
Cuộc họp này tôi không có tư cách tham dự, tin tức này tôi và cô biết cùng một lúc." Anh ta dùng nắp trà gạt lá trà còn chưa chìm xuống đáy chén, lại nói cho cô biết.
"Sự hợp tác ngầm của cô và Sato trong cuộc họp thảo luận dự án lần trước đã thu hút sự chú ý của cấp trên, ở Trục Ảnh trình độ không đồng nghĩa với năng lực, cô tinh thông ngoại ngữ, kết hợp với việc cô từng có kinh nghiệm sống và làm việc ở nước ngoài, có lẽ sẽ không có trở ngại trong việc câu thông trao đổi với bên phía nước Anh.
Do đó, sau khi thảo luận về nhiều khía cạnh khác nhau, ban lãnh đạo cảm thấy cô đi là thích hợp nhất." Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, "Dự án này có sức nặng hơn nhiều so với Sato, đối với cô mà nói cũng là một cơ hội, cố gắng nắm chắc."
Đầu ngón tay Hứa Ý Nùng bất giác siết chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay, trực tiếp hỏi ra, "Vậy cơ hội cạnh tranh của tôi thì sao?"
Vu Tranh đặt nắp trà xuống làm vang lên tiếng va chạm nặng nề với thân cốc, một lúc lâu sau anh ta nói, "Cô không còn là cô bé mới ra ngoài lăn lộn nữa, cũng không phải trái tim thủy tinh gì.
Nền tảng Trục Ảnh lớn như vậy, cơ hội còn nhiều, cần gì phải cố chấp với lần này." Anh ta dùng lời cô nói lúc trước để đáp lại, cũng không biểt là cố ý hay vô tình, cuối cùng thêm một câu, "Trong công việc, kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi, không có sức thay đổi thì phải tiếp nhận, cô đã lăn lộn ở Nhật Bản lâu như vậy, đạo lý này chắc không cần tôi phải dạy." Thấy sắc mặt cô ảm đạm, tư thế cứng ngắc, giọng điệu anh ta mới từ từ chậm lại.
"Chuyện đã đến nước này, cứ yên tâm mà làm việc cho tốt.
Tôi sẽ đích thân theo dõi quá trình tiếp theo của dự án cô đang nắm trong tay, không cần phải băn khoăn.
Đồng thời tôi đã xin cấp trên sắp xếp cho cô một kỹ sư IT cùng đi Anh để hỗ trợ toàn bộ quá trình.
Cô còn có yêu cầu gì cũng có thể nói ra."
Toàn bộ quá trình anh ta không đề cập đến việc dự án bên Anh có thể làm thành công hay không, bởi vì trong lòng anh ta cũng biết rõ nhiệm vụ này khó nuốt, nếu không trước đó công ty cũng sẽ không khó lựa chọn người đi như vậy.
Hứa Ý Nùng gắng gượng kéo khóe miệng, trong lòng thâm nhấm nuốt mấy chữ "Chuyện đã đến nước này".
Cô bỗng dưng nghiêng mặt, như cố ý né tránh ánh nhìn chăm chú của anh ta, nhất thời không có bất kỳ cảm xúc gì, tầm mắt cũng không biết đặt ở đâu, "Không có, cám ơn lãnh đạo."
"Vậy cô chuẩn bị đi, công ty sẽ giúp cô hoàn thành Visa nhanh chóng, vài bữa nữa sẽ lên đường."
"Được."
Vu Tranh còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã xoay người rời đi, tách trà trong tay anh ta tỏa ra từng luồng hơi nóng, anh ta nâng lên uống một ngụm, lại như mất vị mãi lâu sau không thể nuốt xuống.
Hứa Ý Nùng đi thẳng về văn phòng, ngay cả giày cao gót ngày thường giẫm vang thành tiếng cũng như đang đi trên bông, người đi ngang qua đều nhìn cô, giống như muốn nhìn thấy chút chán nản gì đó từ cô.
Ký ức như đồng hồ cát quay ngược về thời gian ở Nhật Bản, cảnh tượng giống như đã từng quen biết xuất hiện trong đầu.
Cũng là kiểu "ủy thác trọng trách" trở tay không kịp, một gánh nặng không hề báo trước đè nặng lên vai cô.
Chiếc bánh vẽ đường hoàng của lãnh đạo và sự đùn đẩy lảng tránh, còn có những nam đồng nghiệp Nhật Bản với trí tuệ và tài đức nhỏ bé giống như con kiến hôi nhưng thỉnh thoảng lại thốt ra những lời châm chọc cùng khiêu khích, ý đồ làm cho cô biết khó mà lui.
Cũng không khác gì những người bây giờ đang chờ cô ngã xuống để cười nhạo, cô cũng loáng thoáng nghe được có thanh âm trào phúng bên tai.
"Nhìn đi Hứa Ý Nùng, lúc ấỵ cô liều lĩnh muốn đi Nhật Bản du học, bây giờ lại nhận được những gì? Đi tới đâu cũng dở dở ương ương, cứ quanh đi quẩn lại một chỗ, ngoài kiêu căng ngạo mạn ra thì còn lại gì chứ?”
Cô nhắm mắt lại, lần nữa khép kín quá khứ vào đáy lòng.
Những ngày gian nan nhất đều đã qua, hiện tại chỉ là đổi nơi làm việc khác, cũng đâu có gì mà không thể vượt qua được.
Cô một lần nữa thẳng lưng, giẫm giày cao gót ngẩng cao cằm dưới ánh mắt chăm chú đi về vị trí thuộc về mình.
Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô đi tới đi lui giữa Vu Tranh và văn phòng của mình, tin tức cô sang Anh đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Trục Ảnh.
Vừa trở lại điểm làm việc chung, các tổ viên đã vây quanh.
"Chị Ý Nùng, chị đi Anh thật sao?"
"Chị đi rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
"Sao đột nhiên lại như vậy?"
Lúc này vẻ mặt Hứa Ý Nùng đã khôi phục lại như thường, so với lúc nãy đi ra ngoài như hai người khác biệt, còn có thể chuyện trò vui vẻ với bọn họ, "Sao vậy? Tôi chỉ được cử ra nước ngoài hai tháng thôi mà, cũng đâu phải không quay lại, mọi người làm gì mà nặng nề thế."
Cô ngồi xuống chỗ ngồi, "Lúc tôi không có ở đây mọi người đừng lười biếng, dự án tiếp theo của tổ chúng ta sẽ do Vu tổng đích thân theo dõi, bình thường tôi quen với việc mọi người mắt nhắm mắt mở, nhưng đến phiên anh ấy thì không dễ qua mặt vậy đâu."
Mấy người vừa nghe thì không chút tình nguyện đồng thời phát ra tiếng than thở, "Hả??"
Hứa Ý Nùng phất tay, "Được rồi, đừng tụ tập nữa, nểu không người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi qua đó ở luôn đấy." Cô nhìn mặt mọi người, nghiêm túc dặn dò, "Mặc dù tôi không có mặt ở đây nhưng dự án vẫn phải hoàn thành theo kế hoạch ban đầu, không thể trì hoãn, nghe cả không?"
Mấy người trong nháy mắt im lặng, "Ồ."
Cô mở máy tính, giải tán bọn họ, "Được rồi, làm việc đi."
Đợi sau khi trước mắt trống trải, cô liếc mắt nhìn sang đám người đối diện, bọn họ hẳn là đều đi hút thuốc, mà vị trí lãnh đạo lại hoang vắng đến ngay cả một cái máy tính cũng không có, lần này anh rời đi lâu thật.
Hứa Ý Nùng suy nghĩ giây lát rồi mở Wechat ra.
Buổi chiều hôm nay màn hình điện thoại của Vương Kiêu Kỳ cứ sáng liên tục, tin nhắn Wechat nối tiếp nhau kéo tới, đến khi mở ra thì đã tích lũy được trăm tin nhắn, anh mở ra rồi lướt thẳng đến tin nhắn đầu tiên.
Kỳ Dương: [Bad news.
Các anh em, hai tháng tới chúng ta sẽ không còn được thấy người đẹp trình diễn thời trang nữa.]
Lâm Nhiên: [Why?]
Kỳ Dương: [Tổ trưởng Hứa phải đi Anh làm dự án khó giải quyết.]
Phương Châu: [!!! Real chưa real chưa?! Việc này ngày nào cũng nghe con dân Trục Ảnh xôn xao bàn tán xem ai là người được ưu ái cử đi, bây giờ đã chốt hạ rồi sao?]
Kỳ Dương: [Lầu trên, cậu thì biết cái quái gì, thông qua hiện tượng nhìn thấy bản chất biết không? Dự án của Anh kia toàn bộ bộ phận BOM đều tránh không kịp, tưởng chuyện gì tốt lành lắm à? Nói dễ nghe là đi đóng vai chính, nói trắng ra là bị đẩy ra ngoài, còn tình cờ rơi vào thời điểm bộ phận bọn họ đang cạnh tranh nữa, tinh tế chút đi.]
Lâm Nhiên: [Quá đáng thật, cạnh tranh không lại thì đuổi người ta đi? Đến mức vậy luôn?]
Kỳ Dương: [Tổ trưởng Hứa thảm thật, ngay cả tư cách đồng hành trong một cuộc cạnh tranh cũng không có.]
Phương Châu: [Haiz! Mẹ ơi, công việc cạnh tranh khốc liệt quá, con muốn về quê nuôi cá trồng rau!]
Vương Kiêu Kỳ đang lướt lịch sử trò chuyện thì giao diện đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới, người gửi tin: Hứa