Anh có chuyện gì cần nói với anh ấy thì gọi vào Wechat của anh ấy đi! Mắc gì lại dùng điện thoại của tôi chứ! Rất dễ bị hiểu lầm đó biết không hả!
Hứa Ý Nùng gào thét dưới đáy lòng.
Sau một hồi rối rắm, cô vẫn tháo tai nghe xuống đưa điện thoại di động qua, hắng giọng nói.
"Là Vu tổng, anh ấy có chuyện muốn nói với anh."
Vương Kiêu Kỳ không chút bất ngờ, rất tự nhiên nhận lấy điện thoại của cô.
"Xin chào, Vu tổng."
"Xin chào, quản lý Vương."
Đêm hôm khuya khoắt hai người đàn ông gọi video, bầu không khí không hiểu sao có chút xấu hổ, Hứa Ý Nùng nghe tới nghe lui cũng chỉ là một số chuyện trong công việc, nhưng Vu Tranh còn cố ý bỏ thêm một câu.
"Tiểu Hứa của chúng tôi chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc ở bên đó, lại một mình ra ngoài, xin nhờ quản lý Vương giúp đỡ hai tuần, chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp người đến tiếp ứng cho cậu."
Anh ta nói như vậy càng thêm mập mờ, Hứa Ý Nùng nhíu chặt đầu mày.
Vẻ mặt Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh, "Muộn thế này mà Vu tổng có tâm quá, chuyện bổn phận trước tiên chưa nói tới vất vả, giữa tôi và tổ trưởng Hứa cũng đã sớm ăn ý.”
Lời này của anh làm trái tim Hứa Ý Nùng nhảy dựng theo, nhiễu loạn nhịp đập vốn có.
Sau đó bọn họ nói gì cô cũng không nghe lọt, thẳng đến khi nghe được âm nhắc nhở kết thúc video, cô quay đầu nhìn về phía anh.
"Cúp rồi à?"
Vương Kiêu Kỳ thản nhiên đáp, "Xin lỗi, quên mất là điện thoại của em." Đưa tay chuẩn bị gọi lại cho cô, "Hai người tiếp tục đi."
Hứa Ý Nùng giật lấy di động, "Không cần, cúp thì cúp, cũng không có gì để nói." Lại thêm vào một câu, "Chúng tôi chỉ là cấp trên cấp dưới thôi."
Nói xong liền ảo não, cảm thấy mình giống như đang cố ý giải thích với anh, lại cảm thấy mình giống như chột dạ, nhưng cô công tư phân minh thì có gì phải chột dạ chứ?
Vương Kiêu Kỳ không bình luận gì thêm, cúi đầu xử lý mấy email nhận được khi không có mạng trên máy bay.
Anh không nói lời nào làm Hứa Ý Nùng cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế tuy rằng nghe không hiểu tiếng Trung nhưng cũng biết nhìn mặt đối phương.
Nhận ra bầu không khí vi diệu, anh ấy cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Sự ồn áo náo nhiệt của thành phố cùng ánh đèn muôn màu muôn vẻ lướt qua thân xe, ánh sáng rực rỡ trùng trùng điệp điệp, nhưng lại có sự im lặng kỳ lạ không phù hợp.
Cũng không biết có phải tính khép kín của xe này không tốt hay không, Hứa Ý Nùng còn cảm thấy có chút gió len vào, hơi lạnh vù vù phất vào tai cô, đau nhức giống như bị ai đó dùng taỵ nhéo.
Cảm giác này giống như đang quay lại mấy lúc chiến tranh lạnh thời cấp ba, giữa hai người tự động dựng lên một rào chắn, anh không đến em cũng không đi, phân biệt giới hạn rõ ràng, nhưng rất không được tự nhiên.
Xe chạy thẳng một đường đến tòa chung cư nhỏ mà công ty đã sắp xếp, trước cửa có một người đàn ông đang đứng, ánh đèn pha sáng chói soi rõ anh ấy, có thể nhìn ra thân hình chung chung, không cao không gầy, vóc dáng điển hình của một người đàn ông trung niên.
Vừa thấy xe tới, anh ấy tiến lại gần đón, Hứa Ý Nùng và Vương Kiêu Kỳ cũng đồng thời xuống xe.
Người đàn ông tự giới thiệu trước, "Xin chào, tôi là Hoàng Hữu Vi, người phụ trách BOM.
Hai vị lặn lội đường xa vất vả, hoan nghênh các vị đã đến đây."
Hứa Ý Nùng chào hỏi anh ấy trước, "Chào Hoàng tổng, tôi là người lần này được công ty cử tới hỗ trợ BOM, tên Hứa Ý Nùng, anh cứ gọi tôi Tiểu Hứa là được." Sau đó cô nghiêng người giới thiệu Vương Kiêu Kỳ với anh ấy, "Đây là IT hỗ trợ kỹ thuật mà lần này công ty cử đến, bên B..."
Hoàng Hữu Vi không đợi cô nói xong đã bật cười nghiêng người vê phía trước, bắt chặt tay anh, "Quen biết, đều quen biết cả, là quản lý Vương bạn cũ của chúng tôi, phóng con mắt ra toàn bộ Trục Ảnh đâu ai dám nhận hơn cậu ấy chứ."
Vương Kiêu Kỳ cũng cười vươn tay, "Đã lâu không gặp, Hoàng tổng.
Hoàng Hữu Vi vỗ vỗ vai anh, "Đã lâu không gặp, cậu tới làm tôi rất bất ngờ.
Bộ phận IT lại nỡ thả cậu đi sao? Bởi vậy có thể thấy được cấp trên không thích tiến độ dự án của chúng tôi ở đây đến mức nào."
Vương Kiêu Kỳ hời hợt đáp, "Đâu có, hiện tại các dự án trong nước cũng rất khẩn trương, tôi là người mà Nhất Duy điều động đi công tác, chỉ là tạm thời sắp xếp qua hỗ trợ, chờ bộ phận IT có người thay thế sẽ đi ngay."
Hoàng Hữu Vi nửa trêu đùa nửa nghiêm túc xua tay, "Vậy tôi thà rằng người của bọn họ không rảnh, đổi lại là Vương Kiêu
Nhìn dáng vẻ quen thuộc của bọn họ, Hứa Ý Nùng phát hiện mình mới là người dư thừa.
Cô quên mất Vương Kiêu Kỳ đã ở Trục Ảnh hơn ba năm, tất nhiên kinh nghiệm và sự từng trải cao hơn cô, người quen cũng nhiều, chẳng có gì lạ.
Sau một hồi hàn huyên, Hoàng Hữu Vi phát thẻ công tác ở công ty Anh cho hai người bọn họ, cũng dặn dò tài xế chuyển hành lý của Hứa Ý Nùng xuống, nhưng không nhắc tới Vương Kiêu Kỳ.
Đang lúc Hứa Ý Nùng sinh lòng hoang mang, anh ấy đã mở miệng báo cho biết.
"Là như vậy, chi nhánh bên Anh đã bị thu mua, nơi này là ký túc xá của nhân viên cũ, một người một phòng, lúc nhóm chúng tôi được trong nước cử tới thì nơi này đã có rất nhiều nhân viên bản địa, cho nên về sau công ty đã thuê cho chúng tôi một tòa biệt thự ở gần đây, nhưng toàn là đàn ông ở.
Xét thấy cô là con gái mà đến ở cùng chúng tôi cũng không tiện, cho nên tôi đã phối hợp với nơi này bố trí cho cô một gian phòng ký túc xá ở riêng một mình, nhưng chỉ sắp xếp được một phòng." Anh ấy nhấn mạnh như thế rồi lại nhìn Vương Kiêu Kỳ, "Chỗ chúng tôi vừa vặn còn một gian phòng trống, quản lý Vương hẳn là không ngại chen chúc với chúng tôi chứ?"
Vương Kiêu Kỳ đón lấy tầm mắt của anh ấy, khẽ nhếch môi, "Hoàng tổng nói đùa rồi, có biệt thự để ở sao lại gọi là chen chúc.
Loại đãi ngộ này đổi lại là người khác cũng cầu còn không được."
Hứa Ý Nùng không ngờ bọn họ suy nghĩ chu đáo như vậy, ngoài cảm động không quên nói lời cám ơn, "Cảm ơn Hoàng tổng, phiền anh nhọc lòng rồi." e booktruyen.
Vn
Hoàng Hữu Vi phất phất tay, "Không cần cảm ơn tôi, công việc của tôi rất bận rộn, ban đầu cũng không nghĩ kỹ như vậy, là Vu tổng cùa các cô đã đặc biệt dặn dò phải chăm sóc tốt cho nữ đồng nghiệp, tôi mới tức tốc đi sắp xếp, cũng may dọn ra được một gian phòng." Anh ấy ngửa đầu nhìn tòa chung cư này, "Chính là tòa nhà này, khá lâu năm rồi, thiết bị môi trường cũng tương đối cũ kỹ, không thể so với ở trong nước.
Hơn nữa mặt hướng ra đường cái, mỗi ngày xe cộ chạy qua chạy lại không được yên tĩnh lắm, mong cô ở tạm vậy.
Những lời khác Hứa Ý Nùng không nghe kỹ, chỉ khi anh ấy nhắc tới Vu Tranh, trong lòng cô xóc nảy hệt như lốp xe chạy qua con đường đá sỏi, bất giác liếc nhìn về phía Vương Kiêu Kỳ.
Anh đang theo lời của Hoàng Hữu Vi đánh giá tòa nhà kia, dưới đèn đường lờ mờ tuy rằng chĩ thấy một bên sườn mặt, nhưng cũng có thế nhìn ra gương mặt đó không chút biểu cảm.
Hứa Ý Nùng cụp mắt hỏi, "Hoàng tổng, tôi ở tầng mấy?"
Hoàng Hữu Vi nói, "Tầng 4 phòng 408, để tôi dẫn cô lên."
Sau đó anh ấy kêu tài xế kéo hành lý đi theo, đồng thời dặn dò Vương Kiêu Kỳ, "Cậu ngồi trong xe đợi một lát nhé, tôi đưa Tiểu Hứa lên trước."
Đúng lúc tài xế xách hành lý của Hứa Ý Nùng đi ngang qua Vương Kiêu Kỳ, anh thuận đường đưa tay nhận lấy một cái, "Cùng đi đi, vừa lúc tôi cũng muốn tham quan ký túc xá ở Anh của quý công ty."
Hứa Ý Nùng dừng chân, nhưng bướng bỉnh không nhìn anh cũng không nói chuyện với anh, lưng đeo ba lô đi theo Hoàng tổng vào trong toà chung cư.
Trong tòa chung cư quả thật có chút cũ kỹ như lời anh ấy nói, hơn nữa thang máy cũng tương đối nhỏ.
Hứa Ý Nùng nhìn ra mới đứng có bốn người cộng thêm hai vai hành lý lớn mà đã rất chật chội, vì thế cô biết điều rụt vào một góc.
Có lẽ nó đã thật sự cũ kỹ, độ nhạy của thang máy cũng không cao lắm.
Lúc Vương Kiêu Kỳ chuẩn bị bước vào, hai cánh cửa không cảm ứng được vẫn liên tục duy trì trạng thái khép lại.
Mắt thấy sắp kẹp được anh, Hứa Ý Nùng từ trong thang máy sải bước tới, cố gắng dùng tay chặn cửa bên kia của mình lại.
Cùng lúc đó Vương Kiêu Kỳ đã nhận ra cửa thang máy mất kiếm soát, anh đang muốn lui về phía sau thì nhìn thấy động tác Hứa Ý Nùng đưa tay chặn cửa, lông mày khẽ nhíu lại, buông hành lý ra lập tức tiến lên, hai tay đập mạnh vào mép hai cánh cửa, dùng sức cản lại sự khép lại của chúng.
Vài giây sau, cửa thang máy bị lực cản lúc này mới chậm rãi rụt lại.
Trên mặt Vương Kiêu Kỳ không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Ý Nùng không chớp mắt, ánh mắt áp bức đó như muốn xuyên thấu trái tim cô, trước kia lúc anh tức giận cũng giống thế này.
Bị anh nhìn như vậy, Hứa Ý Nùng chuyển tầm mắt, cũng nuốt xuống lời muốn hỏi anh có đau hay không.
Còn không phải sợ anh bị kẹp sao, hung dữ gì chứ.
Hoàng Hữu Vi vừa mới điên cuồng ấn nút mở thang máy cũng tận mắt nhìn thấy cảnh mạo hiểm tay không cản thang máy này, anh ấy lấy tay lau mồ hôi, cười khan ném hết thảy tội lỗi cho tòa nhà này.
"Nơi này quá cũ rồi, thang máy cũng hỏng, ấn nút nửa ngày cũng không có phản ứng gì, quay về phải gọi người đến xem mới được, nếu xảy ra chuyện thì phiền phức lắm." Ánh mắt đảo qua đảo lại trên hai tay Vương Kiêu Kỳ, tuần tra quan sát, "Tay cậu không sao chứ?"
Đây ngoại trừ là tay còn là công cụ để kiểm cơm, dự án của bọn họ còn phải dựa vào anh.
Vương Kiêu Kỳ kéo hành lý vào trong thang máy, thản nhiên nói, "Không sao.”
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Hoàng Hữu Vi lẩm bẩm rồi thở phào nhẹ nhõm ấn tầng 4.
Bổn người đến lầu bốn, trong hành lang thoạt nhìn vô cùng rống trải, Hoàng Hữu Vi đi ở phía trước nhất.
"Tuy rằng cũ thì hơi cũ thật, không thể so với chung mới mới bây giờ, nhưng toàn bộ nhân viên chi nhánh bên Anh