Chuyện của Hứa Ý Nùng đương nhiên đã kinh động đến công ty, Hoàng Hữu Vi lập tức cho cô nghỉ ba ngày, còn sắp xếp khách sạn, đồng thời đích thân tới dọn dồ đạc của cô ra khỏi ký túc xá nhân viên.
"Sau này cô đừng ở đó nữa, cứ ở trong khách sạn, công ty đã đặc biệt phê chuẩn rồi." Hoàng Hữu Vi ngẫm lại còn thấy sợ, một cô gái đang yên đang lành đến đây công tác, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ấy làm sao gánh vác nổi đây?
Hứa Ý Nùng im lặng, mở miệng, “Hoàng tổng, chỗ các anh còn có thể sắp xếp ra một gian phòng không?"
Hoàng Hữu Vi đang đẩy vali cho cô, vừa nghe thì kinh ngạc quay đầu lại, "Hả? Ý, ý của cô là?"
“Hiện tại tôi thật sự không dám ở bên ngoài một mình, nên nếu như có thể..." Cô muốn nói lại thôi, "Nếu các anh không tiện thì thôi vậy."
Lúc nói chuyện, Hứa Ý Nùng phờ phạc cụp mắt, sau khi trải qua chuyện này thân thể vốn đã gầy gò thoạt nhìn còn yếu ớt đáng thương hơn, Hoàng Hữu Vi nhìn mà thương hương tiếc ngọc, trong lòng thẳt lại.
Vốn dĩ anh ấy đã cảm thấy áy náy giờ lại càng không thêm không nỡ, không cần nghĩ ngợi ngoài miệng đã đáp ứng.
"Chỉ cần cô cảm thấy tiện là được, chúng tôi không thành vấn đề!" Anh ấy nhanh chóng cầm lấy di động, “Mọi việc cứ để tỏi sắp xếp, để tôi sắp xếp."
Hứa Ý Nùng theo Hoàng Hữu Vi đến biệt thự của nhân viên Trung Quốc, biệt thự tống cộng bốn tầng, ngoại trừ tầng cao nhất là hai gian phòng, những tầng khác đều là nhiều gian.
Hoàng Hữu Vi đưa cô lên lầu bốn, anh ấy mở một gian phòng đã được sắp xếp ra.
"Tầng này phòng ít, giữa hai phòng khoảng cách cũng lớn, tính riêng tư cũng tương đối tốt, hơn nữa đối diện là phòng của quản lý Vương, hai người các cô đến cùng nên chắc sẽ thân quen hơn, ở cùng một tầng sẽ không quá ngượng ngùng.
Điểm trừ duy nhất là hai phòng này không có phòng vệ sinh riêng, cả hai đành phải dùng chung một phòng.
Có điều tôi nghĩ cậu ấy cũng sắp đi rồi, đến lúc đó ở đây tôi không sắp xếp cho người nào nữa, để cỏ ở một mình." Lại nhìn cô, "Nếu cô cảm thấy không ổn thì nhìn xem thích phòng nào tôi sẽ điều chỉnh lại."
Hứa Ý Nùng chỉ nhìn sơ chung quanh phòng rồi kéo vali vào đặt bên tường.
"Không cần làm phiền Hoàng tống nữa, cứ lấy phòng này đi."
Buổi tối Vương Kiêu Kỳ và Hứa Ý Nùng gặp nhau ở hành lang, hai người trăm miệng một lời.
"Chuyển đến rồi à?"
"Về rồi à?"
Một lát sau lại tự gật đầu, “Ừm."
"Muốn xuống dưới?" Vương Kiêu Kỳ đứng ở đầu cầu thang, anh nghiêng người nhường đường cho cô.
Hứa Ý Nùng gật đầu, "Vừa rồi tôi thấy trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn nên định tự nấu chút gì đó, trong phòng bếp vẫn đang hầm canh." Cô giơ tay vén sợi tóc trước trán ra sau tai, "Anh ăn chưa? Có muốn ăn cùng không?"
"Ăn với mọi người ở công ty rồi."
Hứa Ý Nùng ồ một tiếng, "Chẳc canh sắp xong rồi, tôi đi tầt lửa."
Cô đi qua bên cạnh anh, Vương Kiêu Kỳ đột nhiên lên tiếng, "Canh..."
Cô ngoái đầu nhìn lại, "Hả?"
"Có đủ cho thêm một người ăn không?"
Cô im lặng hồi lâu, đột nhiên mỉm cười.
"Đủ."
Đến cửa phòng bếp, Hứa Ý Nùng thấy canh đang không ngừng sôi trào thì vội vã muốn tẳt lửa, Vương Kiêu Kỳ bước vào trước cô một bước, tắt lửa đi.
Nồi canh một giây trước còn sôi trào đầy, trong nháy mắt tắt lửa cũng mất đi khí thế, ào ào sủi bọt rồi chậm rãi yên tĩnh lại, một mùi cà chua nồng đậm phảng phất trong căn bếp.
Hứa Ý Nùng vươn tay mở hé nầp, trong miệng nói thầm, “Thịt bò viên và khoai tây thái hạt chắc chín rồi nhỉ?"
Hơi nóng trong nồi bốc lên theo nầp nồi được mở ra, cũng nhào thẳng lên mặt Hứa Ý Nùng.
Vương Kiêu Kỳ nhanh tay lẹ mắt kéo cô về phía sau, cô ngã vào lòng anh, hơi nước trên nắp hội tụ thành những giọt nước dày đặc trên tay Hứa Ý Nùng, cũng thấm vào dép lê của Vương Kiêu Nùng, sau khi cô phát hiện thì nhanh chóng đứng vững.
"Không nóng chứ?"
"Có bị bỏng không?"
"Không có."
"Không có."
Liên tiếp trăm miệng một lời làm cho hai người ngẩn ra.
Vương Kiêu Kỳ kịp phản ứng, rút nắp nồi trong tay cô ra cất gọn, sau đó Hứa Ý Nùng một lần nữa đi tới trước nồi dùng thìa múc canh, là món canh rau củ nhiều cà chua.
"Để tôi xem nguyên liệu đã chín chưa, không được thì phải hầm tiếp." Cô dùng đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai, lẩm bẩm, "Hình như hơi cứng." Quay đầu nhìn về phía Vương Kiêu Kỳ phía sau, "Hay là anh nếm thử giúp tôi xem?"
Vương Kiêu Kỳ tiến lên rút đũa, nhưng Hứa Ý Nùng đã dùng đũa của mình gắp một miếng thịt bò đưa đến bên miệng anh, một tay cô đặt ở dưới đũa, "Thịt này trơn quá, muốn rớt rồi." Tay cầm đũa ở trước mặt anh đẩy đẩy, thúc giục, "Mau, mau há miệng."
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô, nghe lời há miệng, cô đút vào miệng anh rồi chăm chú quan sát vẻ mặt anh, "Thế nào? Có cứng không?"
Anh nói, "Tôi cảm thấy vừa rồi."
“Vậy sao?" Cô lại đưa thìa tới, "Vậy, anh nếm thử canh đi."
Vương Kiêu Kỳ không để cô đút nữa, nhận lấy thìa uống một ngụm, Hứa Ý Nùng lại gần hỏi, "Thế nào? Có ngon không?"
"Ngon."
Đáy mắt cô lướt qua sự vui mừng, như nước mùa thu, "Thật sao?"
Anh gật đầu, "Thật."
Cô vội vàng đi múc canh, "Vậy anh ăn nhiều một chút."
Vương Kiêu Kỳ thấy cô múc một bát đầy không dễ bưng, bèn thay cô bưng lên bàn.
Hứa Ý Nùng đưa cho anh một cái muỗng nhỏ, Vương Kiêu Kỳ hỏi, "Em không ăn sao?"
"Trong lò vi sóng còn món khác, lát nữa tôi ăn canh sau." Cô nói rồi bưng miếng pizza nhỏ đã đun nóng từ lò vỉ sóng ra, là mua từ cửa hàng tiện lợi đêm đó.
Thế là, hai người mặt đối mặt ngồi ở bàn ăn, một người ăn pizza một người ăn canh.
Bên ngoài hoàng hôn đã đỏ rực phía chân trời, ánh đèn ấm áp làm cái bóng hai người dài ngoằn ngoèo, chồng chéo lên mặt bàn.
Trên bếp vẫn đang để lửa riu riu tiếp tục hầm canh rau củ, hương thơm bùng lên, khói trẳng thoang thoảng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng sôi ùng ục.
Cả gian bếp tràn ngập bầu không khí yên tĩnh và ấm áp giống như một gia đình chỉ thuộc về bọn họ.
Canh nóng vào cổ họng, một luồng hơi ấm chảy xuôi vào đáy lòng Vương Kiêu Kỳ, lan tràn tới toàn thân, vị giác mãi lâu chưa tiêu tán, miệng lưu lại hương thơm.
Hứa Ý Nùng xé pizza thành từng miếng nhỏ đặt lên đĩa, phát hiện Vương Kiêu sẳp ngẩng đầu, tầm mắt lập tức dời đi, tiếp tục động tác trên tay.
Anh phát hiện cô chưa đụng vào một miếng pizza, bèn hỏi, "Sao không ăn gì đi?"
"Tôi thích xé nát rồi ném vào canh ăn, như vậy giống như đang ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu vậy." Hứa Ý Nùng xé xong miếng nhỏ cuối cùng nếm vào trong đĩa, cười cười, "Lúc ở Nhật thèm món Trung thường làm như vậy."
Anh đặt thìa vào trong bát, "Nấu ăn cũng học từ lúc ở Nhật Bản à?"
“Ừ, công ty Nhật không có căn tin, ngày nào cũng ăn bên ngoài thì không thực tế, nên tự mang cơm hộp." Hứa Ý Nùng đố vụn pizza kia vào bát canh rau củ của mình, quấy quấy, "Có điều tôi cũng không học được mấy món, chỉ biết nghịch ngợm đơn giản thôi." Cô tự nhiên nói với anh những thứ này, "Gì mà cà chua thêm đường, trứng chiên cà chua, canh trứng cà chua, canh rau củ..."
Trong mỗi món ăn cô nói đều có cà chua.
Bàn tay cầm thìa của Vương Kiêu Kỳ dần dần siết chặt theo lời nói của cô, nhìn canh rau củ đặc sệt trước mắt, vị chua do cà chua để lại trong thực quản khẽ gợn lên, lặng lẽ khuếch tán tới lục phủ ngũ tạng, yết hầu của anh khô khốc, khẽ nhúc nhích, lại khó nuốt xuống.
“Ngón tay anh bị sao vậy?" Hứa Ý Nùng đột nhiên nhìn chằm chằm băng cá nhân trên ngón áp út tay trái của anh, hỏi.
Khuỷu tay trái Vương Kiêu Kỳ khẽ nhúc nhích, nhân tiện tay trái đặt trên thành bát hơi dời về phía sau, hời hợt nói, "Bị thương."
"Nghiêm trọng lắm sao? Tôi thấy hình như anh cứ quấn băng cá nhân."
Anh trầm ngâm, “Ừm."
"Tôi nói sao từ xa ngửi được mùi thơm, hương thơm sắp bay xa mười dặm, thì ra là hai người ở đây trổ tài nấu nướng? Ngửi mùi thôi mà tôi cũng thấy đói bụng, rõ ràng buổi tối đã ăn không ít." Lúc này, có giọng nói truyền đến, Hoàng Hữu Vi cùng những đồng nghiệp khác đột nhiên đến thăm cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.
Không khí ấm áp đột ngột dừng lại.
Mấy người đàn ông khác hết nhìn đông tới nhìn tây, Hứa Ý Nùng lập tức đứng dậy nói, “Là tôi nấu canh rau củ, trong nồi vẫn còn, mọi người cùng ăn nhé."
Mấy đồng nghiệp nam đã sớm bị mùi thơm nồng đậm làm cho thèm thuồng, bọn họ nhìn nhau, xoa xoa tay nói, "Vậy chúng tôi, không khách sáo nữa nhé tổ trưởng Hứa."
Hứa Ý Nùng tỏ vẻ không sao khoát tay, bảo bọn họ đừng gò bó, trước khi đi múc canh cho mọi người lại nhìn Vương Kiêu Kỳ, hạ giọng hỏi, "Tôi múc cho anh thêm một bát canh nữa nhé?"
Canh còn lại đã bị Vương Kiêu Kỳ uống sạch, anh đưa bát cho cô, nói nhỏ, "Được."
Hứa Ý Nùng nở nụ cười, vội vàng múc cho anh một bát đầy trước mặt các đồng nghiệp khác.
Người càng nhiều nên một nồi canh nhanh chóng bị tiêu diệt, mọi người khen không dứt miệng với tài nấu nướng của Hứa Ý Nùng.
Hoàng Hữu Vi chậc chậc khen ngợi, "Tiểu Hứa à, canh này của cô không hề thua kém so với bên ngoài, sau này chồng con có lộc ăn rồi."
Nghe vậy, Hứa Ý Nùng đang dùng hai tay nâng cằm nhìn về hướng nào đó bỗng cụp mắt, cô tùy tiện tiếp lời, "Vậy tôi thay chồng tương lai cảm ơn Hoàng tổng đã khen ngợi."
Hoàng Hữu Vi nhìn tâm trạng cô đã khá lên không ít, thần kinh anh ấy cũng thả lỏng, cười haha nói, "Đừng khách sáo, đừng khách sáo, ai cưới được cô mới thật sự có phúc."
Những đồng nghiệp khác phụ họa theo, "Đúng vậy đúng vậy."
Mọi người trêu ghẹo nói cười, không ai chú ý tới ánh mắt của Hứa Ý Nùng đang lang thang tới phương hướng nào đó, nhưng người đối diện chỉ vùi đầu ăn canh, lắng lặng trầm mình giữa bầu không khí hài hòa, cho dù khoảng cách rất gần nhưng lại như một ngăn cách bởi một màn sương mù mênh mông.
Trong mắt cô có bụi, sau khi dời tầm mắt cũng dần mất đi ý cười.
Không biết có phải do buổi tối ăn quá nhiều canh hay không, sáng sớm hôm sau, Hứa Ý Nùng tỉnh giấc vì buồn tiểu.
Cô tóc tai bù xù chạy về phía toilet, vừa mở cửa ra đã đối diện với Vương Kiêu Kỳ để trần nửa người trên.
Anh mới từ bên ngoài chạy bộ buổi sáng về, chuẩn bị tắm rửa, quần áo vừa cởi một nửa thì cô xông vào.
Bỗng chốc im lặng, hai người đứng đối diện nhau, sau vài giây bốn mắt giao nhau, tầm mắt Hứa Ý Nùng bất giác đảo lên đảo xuống.
Bình thường nhìn dáng người mảnh khảnh của anh cứ tưởng bên trong cũng gầy trơ xương, thì ra là luyện thành cơ bắp rắn chắc không để lộ ra ngoài, cơ bụng săn chắc rõ rệt xen lẫn với đường nhân ngư quyến rũ.
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô không hề có ý định ra ngoài lảng tránh, bèn lấy chiếc áo thun treo trên giá khăn mặt mặc vào.
“Muốn dùng toilet à?"
Hứa Ý Nùng gật đầu, hai chân đạp qua đạp lại, thoạt nhìn như đang kìm nén, "Một trong ba cấp bách."
Anh lấy đồ của mình đi để toilet "Vậy anh đi trước đi."
Cô mới vừa tỉnh không bao lâu, giọng nói ngái ngủ mềm mại như hơi say, dễ dàng trêu chọc lòng người, chữ "đi" cuối cùng như mang theo chút làm nũng, tăng thêm vài phần mập mờ.
Giống như một sợi lông vũ lướt qua trái tim, mềm mại ngứa ngáy, nhưng không cách nào chân thật chạm vào để giảm bớt.
Cầm chiếc khăn đầy mồ hôi trong tay, Vương Kiêu Kỳ đành phải nghiêng người giống như cò.
Hai người vẫn duy trì tư thế mặt đối mặt.
Anh chậm rãi di chuyển ra ngoài, thân thể chen vào trong khung cửa.
Hai người giống như con rối gỗ bó tay bó chân thoáng cái bị trói buộc cùng một chỗ, dưới không gian có hạn giữa hai người chỉ có một khoảng cách cực hẹp.
Lúc này Hứa Ý Nùng đưa tay gãi gãi ngứa trên cố, trong lúc vô tình rút ngắn khoảng cách giữa hai người, lại ngẩng đầu, hai người đã mặt dán mặt, ngực chống ngực.
Hơi thở như có như không giao triền lượn lờ, lồng ngực rắn chắc của anh chạm vào chỗ mềm mại nào đó không hề trở ngại, còn phập phồng lên xuống theo hò hấp của cò, mỗi một lần động đậy lại càng kết nối chặt chẽ với lồng ngực của anh, cả người Vương Kiêu Kỳ giống như bị tia chớp đánh trúng.
Bởi vì sự đụng chạm này đã khiến anh nhận ra dưới lớp áo ngủ của cô trống rỗng.
Anh vò thức mở miệng, thốt ra một chữ, "Em...?"
Hứa Ý Nùng mở to đôi mắt tròn còn ngái ngủ ngửa đầu nhìn anh.
“Làm sao vậy? Anh không tiện đi qua sao?"
Vẻ mặt vô tội kia thấy thế nào cũng là người vô hại, cũng làm cho anh bỗng chốc im bặt.
Cuối cùng dưới sự ma sát cơ thể không thể tránh khỏi này anh lặng lẽ đi ra ngoài, lồng ngực lại giống như bị nước sôi tưới qua, nóng như thiêu đốt, bỏng cháy mãnh liệt.
Trái lại Hứa Ý Nùng lại tựa như không có việc gì vịn cửa, vừa đóng cửa vừa ngáp nói với anh, "Tòi đi nhanh thôi."
Vương Kiêu Kỳ đưa lưng về phía cô đi thẳng về phòng mình, chỉ để lại một câu, "Em dùng trước đi, không vội." Nhưng thanh âm không hiểu sao lại mang theo chút khàn khàn.
Chờ Hứa Ý Nùng đi ra, người đã không còn, cô nhìn thấy cửa phòng anh khép hờ, đi tới gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
Vương Kiêu Kỳ đang đứng ở đầu giường, anh giống như đang nhét cái gì đó vào gối, Hứa Ý Nùng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một chồng bìa màu đỏ thật dày.
Anh nhìn cỏ, ánh nắng ban mai xuyên qua màn cửa sổ trong phòng anh lờ mờ phủ lên người cô, theo gió mát nhảy nhót vờn quanh cô.
Cô mặc váy ngủ màu xám lam, cổ chữ V nửa hở trước ngực, dây váy bên hông tùy ý buộc lại, buông lỏng lẻo, hơi không để ý sẽ rớt ra.
Đôi chân dài trắng nõn nửa lộ trong không khí.
Dưới ánh mặt trời xuyên thấu, đường cong cơ thể mềm mại dưới lớp váy gần như hiện ra, có lồi có lõm, độ cong tinh tế.
Cô nói với anh, "Chuyện là, phòng vệ sinh tôi dùng xong rồi, anh có thể tắm rửa rồi đó."
Tư thế đứng của Vương Kiêu Kỳ cứng ngẳc, anh nhìn sang chỗ khác, “Ừm."
Lần này cô không nhúc nhích, anh cũng không nhúc nhích, giống như chỉ cần anh bước tới cô sẽ ăn thịt anh vậy, thế là cô lui về phía sau, cũng nói với anh, “Anh xong rồi thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng, tôi lại đi rửa mặt."
Vương Kiêu Kỳ quay đầu nhìn rồi nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người cô, “Em muốn đi làm?"
“Ừm."
“Không phải Hoàng tổng cho em nghỉ ba ngày sao?"
“Nhưng thời gian không đợi người, hơn nữa tôi đã không sao rồi." Cô nói xong rời khỏi cửa, "Anh xong rồi thì gọi tôi." Nhưng cô đi chưa được mấy bước đột nhiên quay lại.
"À thì..."
Anh ngước mắt, lặng lẽ dò hỏi.
Cô nẳm tay nắm cửa, âm thầm móc qua móc lại khe khóa, "Tôi chưa từng đi Anh, cuối tuần định đi dạo, anh, muốn đi cùng không?"
Cô chủ động đưa ra lời mời, nói xong trái tim không kìm được đập thình thịch không ngừng, cũng không nhìn anh, chỉ im lặng đứng tại chỗ, như là chờ đợi một lời tuyên án vô hình.
Anh dường như còn đang sửa sang lại đồ đạc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đến khi cô sắp mất kiên nhẫn mới mở miệng.
“Xin lỗi, cuối tuần tôi không có thời gian."
Đáy lòng bỗng chốc như có thứ gì đó rơi xuống, nhưng ngoài mặt cô vẫn nhún vai thờ ơ, "À, vậy bỏ đi, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi." Nói xong cũng bỏ đi không quay đầu lại.
Vương Kiêu Kỳ nhìn cô đi về phía phòng mình, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào bụng.
#
Hứa Ý Nùng chỉ nghỉ một ngày đã đi làm lại, vừa trở lại cương vị công tác thì lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu sôi sục, nhưng bên phía người Anh vẫn đang khẩu chiến.
Cô càng ngày càng lo lắng nếu trì hoãn như vậy, cho dù cuối cùng dự án khởi động, dựa theo lời Hoàng Hữu Vi cũng không cách nào trong vòng hai tháng hoàn thành việc di chuyển hệ thống.
Bởi vì phía sau còn có rất nhiều chi tiết nhỏ cần xử lý trong thực tiễn.
Cô tiếp tục xem qua các tài liệu trước kia của chi nhánh ở Anh, có một ngày đi làm cô ra ngoài trễ nhất, để quên đồ ở ký túc xá, cô đi vòng lại để lấy thì phát hiện mình quên mang theo chìa khóa.
Ngẩm nghĩ chốc lát cô