Cô giáo Ngô không nói tiếng nào từ thành phố c chạy đến đây làm bọn họ trở tay không kịp, lần này ngay cả anh họ cũng không may mắn thoát khỏi, hai anh em không ai có thể trốn tránh.
Cô giáo Ngô khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm nghị kia giống như muốn xử lý học sinh của bà, làm cho người ta không dám thở mạnh.
Mặc dù trong nhà mở hệ thống sưởi hơi, bầu không khí vẫn lạnh đến đóng băng.
Đang lúc mọi người trầm ngâm nín thở, cô giáo Ngô mở miệng trước với Đồ Tiểu Ninh, giọng nói dịu dàng hơn tưởng tượng rất nhiều.
"Ninh Ninh, muộn quá rồi, cháu nghỉ ngơi trước đi."
Đồ Tiểu Ninh có chút do dự, cô ấy hết nhìn cô giáo Ngô rồi lại nhìn Kỷ Dục Hằng, cuối cùng ngoan ngoãn lên tiếng, "Vâng, dì út cũng vậy nhé, tranh thủ nghỉ ngơi sớm ạ"
“Ừm."
Sau khi Đồ Tiểu Ninh rời đi, bà đứng thắng người dậy, tiếp tục xụ mặt nhìn hai anh em, "Nhạc Nhạc ngủ rồi, dì không muốn ầm ĩ với hai đứa, hai đứa theo dì đến phòng sách."
Giọng nói lạnh lùng không hề giống cách đối xử với chị dâu họ vừa rồi, khác biệt một trời một vực.
Nhìn bóng dáng cô giáo Ngô đi về phía phòng sách, Hứa Ỷ Nùng vội vàng níu lấy anh họ châu đầu ghé tai.
"Vụ gì vậy?"
"Không biết."
"Mẹ em đến khi nào?"
"Không biết."
Hứa Ý Nùng buồn bực hỏi một câu, "Đại ca, vậy xin hỏi anh còn biết gì nữa?"
Cô giáo Ngô bất chợt xoay người, "Hai anh em ở đằng kia lén lút nói thầm gì đó?" Bà đẩy cửa phòng sách ra, "Vào cả đi."
Hứa Ý Nùng giống như học sinh bị cô giáo bắt tại trận, lập tức im lặng rụt cổ trốn sau lưng Kỷ Dục Hằng đi vào.
Trong phòng sách.
Cô giáo Ngô vừa mở miệng đã hỏi tội, "Về nước khi nào?"
Hứa Ý Nùng thành thật khai báo.
"Nói cách khác, trong khoảng thời gian này con nói với mẹ đi công tác đều là giả?"
"Cũng không phải tất cả, chuyện đi Anh là thật."
"Già mồm át lẽ phải!" Cô giáo Ngô giơ tay vỗ bàn ngắt lời cô, "Nếu mẹ không đến đây, con còn định lừa mẹ đến bao giờ?" Lại chỉ vào Kỷ Dục Hằng, "Còn cháu nữa! Cháu còn giúp con bé giấu dì? Hai anh em các cháu đã sớm thông đồng rồi phải không?" Bà nhíu mày giận dữ, "Hai anh em các cháu làm dì quá thất vọng quá."
Hứa Ý Nùng lập tức đứng ra tự nhận lỗi về mình, "Về nước là con tự mình quyết định, giấu diếm cũng là con muốn giấu diếm, không có bất cứ liên quan gì với anh họ."
Cô giáo Ngô chất vấn, "Con còn biểt lý lẽ nữa không? Chuyện lớn như về nước mà con không nói một tiếng đã tự mình quyết định, con có biết mẹ và bố con thiếu chút nữa đã mua vé máy bay chuẩn bị cuối năm sang thăm con không? Nếu không phải gửi đồ cho con bị công ty chuyển phát nhanh thông báo trả lại, nói qua kiểm tra không có người này, con đã sớm từ chức không ở lại ký túc xá công ty, mẹ và bố của con lại chẳng hay biết gì!"
Lời nói của mẹ khiến Hứa Ý Nùng suýt cảm động, cô hỏi ngược lại: "Sao con không biết lý lẽ chứ? Đây là cuộc đời của con, chẳng lẽ con làm chuyện gì cũng phải báo cáo trước với bố mẹ, được bổ mẹ cho phép mới được sao? Hay là muốn con giống như kỳ thi đại học nghe theo bô mẹ răm rắp, bố mẹ không cho học thì nhất định dựa theo ý của bố mẹ? Bây giờ con đã là người trưởng thành, con muốn làm gì hay phải làm gì con sẽ làm chủ bản thân, chuyện về nước cũng vậy."
"Con!" Cô giáo Ngô tức giận.
"Dì út." Kỷ Dục Hằng lúc này đứng giữa hai người, ngăn cách hai mẹ con họ lại, trước tiên anh ấy an ủi cô giáo Ngô, "Ý Nùng đã là người trưởng thành, tự có kế hoạch cho cuộc đời của mình, chuyện về nước em ấy vốn cũng muốn chờ tất cả mọi việc êm xuôi mới tìm cơ hội nói với dì.
Các loại thủ tục, thời gian thử việc, thời gian thích ứng, những nhân tố không xác định này em ấy đều cần thời gian.”
Cô giáo Ngô nói: "Không phải dì không cho con bế về nước, nhưng ít nhất nó về cũng phải nói cho gia đình dì biết một tiếng chứ.
Lúc trước người muốn đi Nhật Bản là con bé, trong năm năm ở bên đó, số lần con bé về thăm nhà còn không bằng một bàn tay dì.
Mỗi lần gọi video cũng chỉ qua loa lấy lệ, dì cứ cho là con bé bận rộn.
Hiện tại đột nhiên về nước cũng là con bé.
Con gái về nước đã lâu mà giờ này dì mới biết, cháu nói người làm mẹ như dì có buồn cười không? Vậy lần sau làm gì con bế cũng không nói một lời, há chẳng phải xem bố mẹ là vật trang trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao ư?"
Không đợi Kỷ Dục Hằng nói tiếp, Hứa Ý Nùng đã lên tiếng, "Bố mẹ chỉ mải lo cảm nhận của mình, đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con gái là con chưa? Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy."
Cô giáo Ngô trừng mắt, "Con nói vậy là sao?"
Mẹ nhất quyết lớn tiếng gây gỗ, làm cho Hứa Ý Nùng vốn đã mệt mỏi về thế xác lẫn tinh thần khó có thể chịu đựng nỗi.
Cô không muốn tiếp tục tranh cãi với bà nữa, chính thức tuyên bố, "Tóm lại chuyện này trước sau đều là quyết định của một mình con, không liên quan đến bất kỳ ai khác, tình huống chỉ có như vậy, mẹ có chấp nhận hay không cũng được, dù sao con đã đứng ở chỗ này, cũng quyết định sẽ ở lại thành phố A."
Cô giáo Ngô tức giận đến run tay, nhìn Kỷ Dục Hằng, "Dục Hằng, cháu nhìn con bé xem! Nhìn thái độ của con bé xem!"
Tâm tư bất đồng nói chuyện cũng không hợp, Hứa Ý Nùng không muốn cùng mẹ biện luận dây dưa nữa, quay đầu đi ra ngoài.
"Con đi đâu vậy?" Cô giáo Ngô cao giọng hỏi.
"Nhường chổ cho mẹ, kẻo mẹ nhìn thấy con lại chướng mắt." Hứa Ý Nùng cũng không trả lời đi đâu.
Cô giáo Ngô làm bộ muốn đuổi theo, còn bảo Kỷ Dục Hằng cùng đuổi theo, "Con bé đáng chết này, đã trễ thế này nó còn muổn đi đâu? Cháu ngăn nó lại cho dì, ngăn nó lại!"
Kỷ Dục Hằng lại không nhúc nhích, chỉ nói, "Dì, em ấy đã là người trưởng thành, sẽ chịu trách nhiệm với lời nói hành động của mình, cháu lại cảm thấy bây giờ hai người cần thời gian bình tĩnh lại."
Cô giáo Ngô nghẹn lời, ôm ngực quở trách anh ấy, "Cháu còn nói giúp con bé nữa! Dì sẽ tìm cháu tính sổ sau!"
Nói xong bước nhanh đuổi theo, nhưng nơi nào còn có bóng dáng của Hứa Ý Nùng.
Hứa Ý Nùng biết mỗi lần trao đổi với mẹ chỉ có thế tan rã trong không vui, mặc kệ cô tránh né thế nào, cho dù trốn tới Nhật Bản xa xôi thì việc bố mẹ khống chế tư tưởng của cô vẫn tồn tại, bất luận là trên công việc hay hôn nhân.
Bên trong xe taxi, cô tựa đầu vào cửa số xe, dường như lại trở về khoảng thời gian khó khăn nhất ở Nhật Bản, hoàn cảnh xa lạ, văn hóa khác biệt, việc học nặng nề, còn có tranh cãi không ngừng với bố mẹ.
Bố: “Con còn định bướng bỉnh đến lúc nào? Nhà họ Vương hiện tại đã rối loạn, người khác tránh còn không kịp, chỉ có con là nóng lòng muốn đâm đầu vào đó.
Bước chân vào cái nơi đầy thị phi đó, con định thay cả nhà cậu ta gánh nợ hay là muốn nhận người có vấn đề về tinh thần còn vướng vào vòng lao ly kia làm mẹ chồng?"
Mẹ: "Nùng Nùng, hôn nhân đại sự không phải chuyện của một mình con, mà là chuyện của hai gia đình.
Bổ mẹ là người từng trải, con nghe bố mẹ khuyên một câu, trong chuyện này không thể quá cố chấp, sau này con sẽ gặp được người con trai tốt hơn ưu tú hơn, từ từ rồi sẽ quên cậu ta."
Bố: "Chia tay! Chia tay ngay lập tức! Nếu không con cứ ở Nhật cả đời đừng quay về, bố cũng coi như không có đứa con gái này."
Khoảng thời gian đó gần như hai ngày ba bữa lại ầm ĩ cãi nhau, thẳng đến khi bà nội bị chuyện của nhà họ Vương chọc tức đến bệnh tình nguy kịch, buông ra lời tàn nhẫn uy hiếp bố mẹ, bố cô lại mượn chuyện này không ngừng ép bức cô chia tay, lúc ấy không có một người nào đứng bên cạnh cô.
Cô bị tra tấn đến kiệt sức, chút kiên nhẫn còn sót lại với bố mẹ cũng theo đó cạn sạch.
Nhưng thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà đâu có dễ như vậy.
Cuối cùng hai bên cô đều không bỏ xuống được, cùng lúc đó cũng rõ ràng cảm giác được anh và mình đang dần xa cách.
Khi đó, họ thật sự đã cố gắng duy trì đoạn tình cảm bị hiện thực bức ép này, ai cũng không muốn buông tay.
Nhưng sau đó, đúng là vẫn không thể kiên trì được, hai người đã lạc mất nhau.
Sau đó nữa cô càng không muốn về nhà, thậm chí ngày lễ ngày tết đều ở Nhật Bản.
Nhưng cô không ầm ĩ cũng không náo loạn.
Những chàng trai mẹ giới thiệu cô cũng không từ chối, quả thật cũng có vài người gọi là khá ưu tú theo đánh giá của cô, cũng nói chuyện hợp ý cô, nhưng mãi mãi chỉ là trao đổi bình thường bên ngoài.
Đối phương hỏi cái gì cô máy móc đáp cái đó, một khi muốn xâm nhập sâu cô lại nói sang chuyện khác.
Nhưng cô cũng không mập mờ với người ta, sẽ làm cho đối phương cảm giác được sự thờ ơ của mình, lại không có hứng thú chủ động, cứ như vậy cô 1ân nào cũng thành công khiến đối tượng xem mắt bỏ chạy, lại chọc tức mẹ cô hết lần này tới lần khác.
"Cô gái, cô gái."
Tài xế vội gọi cô vài tiếng, cô mới tỉnh táo lại.
"Đến rồi sao bác tài?"
"Đúng vậy, cô đang ở tòa nhà nào? Đã trễ thế này tôi đưa cô tới dưới lầu nhé."
Hứa Ý Nùng trả tiền trên điện thoại, mở cửa xe, "Không cần đâu ạ, bạn trai cháu sẽ tới đón cháu."
Vương Kiêu Kỳ mới vừa tầm rửa xong ở ký túc xá, lúc trở lại phòng thì thấy hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hứa Ý Nùng.
Anh ném khăn lông lau tóc xuống, lập tức gọi lại.
Lúc đầu bên kia nhận máy có kèm theo tiếng gió, giọng nói của cô hòa lẫn vào trong đó, xào xào xạc xạc.
"Kiêu Kỳ."
Anh lập tức nghe ra điểm bất ốn, "Em đang ở đâu?"
"Trong tiểu khu ký túc xá của các anh, nhưng em không biết anh ở tòa nhà nào."
Vương Kiêu Kỳ tìm được cô ở khu vui chơi trẻ em ngoài trời trong tiểu khu, cô ngồi trên một con ngựa gỗ lò xo lắc lư yên tĩnh ngắm trăng, nghe thấy tiếng bước chân thì liếc mắt nhìn, nở nụ cười rồi lặng lẽ mở hai tay về phía anh.
Vương Kiêu Kỳ sải vài bước đi tới trước mặt cò.
Sau khi phủ áo khoác dày trong tay lên người cô, anh kéo khóa kéo lên trên cùng, bọc cô thật chắc chần, sau đó đón lấy cái ôm của cô.
Độ cao cô ngồi vừa vặn có thế ôm lấy thắt lưng anh.
Cô giống như một cái bánh chưng khống lồ vùi trong lòng anh, trái tim vừa mới gập ghềnh suốt quãng đường đã tìm được bến đỗ, ổn định lại.
"Muộn thế này sao lại một mình chạy ra ngoài?" Lúc anh nói chuyện Hứa Ý Nùng nghe được tiếng tim đập rất nhanh, hẳn là nhận được điện thoại của cô xong lập tức chạy từ ký túc xá tới đây.
Không đợi cô nói chuyện anh đã nâng mặt cô lên, dưới ánh trăng lại nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, giống như sợ cô thiếu mất cánh tay hay cái chân.
Hứa Ý Nùng bị tay anh giữ cằm nên nói năng không rõ, mơ hồ nói, “Em, em vẫn ốn."
Anh cũng không trêu đùa cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô chỉ nói, "Không có gì, chỉ là đột nhiên lại nhớ anh, rất nhớ rất nhớ." Sau đó sà vào lòng anh, thấp giọng ỉu xìu nói, "Buồn ngủ quá, mệt mỏi quá."
Cô như vậy làm trái tim Vương Kiêu Kỳ lại mềm nhũn, hai tay trượt xuống dưới hai cánh tay cô, cố gắng ôm lấy cô.
Cô dường như biết anh muốn dẫn cô đi đâu, làm nũng nói, "Không đi khách sạn, đến ký túc xá của anh được không?"
Cô đột nhiên như thế làm anh có chút do dự.
Sau đó cô mất mát cúi đầu không nói lời nào, thế nhưng thứ anh không chịu được nhất là thấy cô như vậy, tay phủ lên tóc cô đáp ứng.
"Được, em muốn đi thì đi thôi."
Cô lập tức khôi phục sức sống, vui vẻ đứng lên chơi xấu anh, "Em muốn cõng."
Vương Kiêu Kỳ đưa lưng về phía cô, hơi khom người, Hứa Ý Nùng nhảy lên, được anh vững vàng tiếp được.
•
Tay cô ôm cổ anh, cằm gối lên bả vai anh, một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái vừa tắm rửa xong lướt qua chóp mũi, cô dùng sức ngửi, sau đó đầu dán vào gò má anh, gọi anh.
"Vương Ngốc Nghếch."
Anh đáp, "Hửm?"
cô tiếp tục gọi, “Vương Ngốc Nghếch."
“Ừm."
Cô vẫn gọi, "Vương Ngốc Nghếch."
Anh nói, "Anh đây."
Cứ như vậy cô gọi từng tiếng từng tiếng, anh cũng từng bước từng bước đáp lời.
Cuối cùng, cô thật sự mệt mỏi đến xụi lơ, nhưng vẫn kiên trì ghế vào tai anh, nói từng câu từng chữ.
"Đừng đi lạc nữa."
Cổ họng anh đắng chát, đồng ý, “Sẽ không đâu."
Lúc này cô mới yên tâm khép mí mắt đánh nhau lại, nặng nề ngủ trên vai anh.
Trong ký túc xá những người khác đã ngủ khò khè từ lâu, Vương Kiêu Kỳ cẩn thận đặt Hứa Ý Nùng lên giường mình, lại giống như dỗ trẻ con thay quần áo cho cô.
“Ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, thay quần áo rồi ngủ tiếp được không?"
Hứa Ý Nùng ngã vào lòng anh, như con muỗi rầm rì, để mặc anh cởi quần áo của mình ra.
Từ áo khoác đến áo trong, sau khi cởi từng chiếc từng chiếc, trên đầu cô lại trùm một chiếc áo thun rộng thùng thình.
Anh nâng tay cô lên mặc vào từng ống tay áo, nhưng cô lại đột nhiên ậm ừ, anh tưởng là mình làm cô đau, vừa định hỏi làm sao vậy, trong miệng cô đã bắt đầu lầm bầm, rõ ràng buồn ngủ không chịu được tay còn đẩy về phía sau.
“Áo ngực, còn áo ngực nữa."
Vì thế Vương Kiêu Kỳ đành phải giúp cô một tay, lúc này cô mới an tâm nhắm mắt lần nữa.
Anh chờ cô ngủ say lại đi lấy khăn lông nóng lau mặt cho cò, sau khi trở về phát hiện cô đã thay đổi tư thế ngủ, cả người ôm chăn một chân kẹp vào góc chăn cuộn tròn người lại.
Anh sợ cô cảm lạnh, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, lại nhẹ nhàng kéo chăn.
Có lẽ là cảm giác được động tĩnh, cô nhập nhèm nhướng mí mắt, ngoan ngoãn buông hai tay ra để anh tùy ý lôi kéo, còn mình thì liên tục lăn vào lòng anh, lầm bầm một tiếng, Ngủ."
Anh vén chăn nghiêng người nằm lên giường, ôm cô thật chặt như muốn khảm cô vào người mình, lại hôn lên thái dương cô, thấp giọng thì thầm, "Ngủ đi."
Đây là đêm Hứa Ý Nùng ngủ ngon nhất, buổi sáng theo đồng hồ sinh học thức dậy, cô vừa nhúc nhích Vương Kiêu Kỳ đã thức giấc.
Cô khẽ mở đôi mắt ngái ngủ, quấn lấy anh như một con bạch tuộc.
Anh cọ cọ mũi cô, "Sao dậy sớm thế?"
Cô cũng cọ lại, còn chuẩn xác tìm được môi anh hôn lên, giọng nói vừa tỉnh ngủ mang theo sự mềm mại, "Thói quen."
Vương Kiêu Kỳ thuận thế nghiêng người xuống, còn kéo chăn lên, trong phòng chẳng mấy chốc đã truyền ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Qua một lúc lâu, Hứa Ý Nùng sắp hít thở không thông vén chăn lên thở lấy thở để, còn ngẩng đầu nhìn khắp nơi, Vương Kiêu Kỳ ôm eo cô hôn lên vai cô, "Em tìm gì vậy?"
"Nhà vệ sinh."
"ở bên ngoài."
Cả gian ký túc xá chỉ có hai phòng vệ sinh, lúc trước chia phòng anh đã cho Phương Châu là người nhỏ tuổi nhất gian phòng có nhà vệ sinh riêng, cho nên anh và Kỳ Dương cùng Lâm Nhiên xài nhà vệ sinh chung bên ngoài.
"Muốn đi vệ sinh à?" Anh hỏi.
Hứa Ý Nùng gật đầu, anh đưa tay lấy áo ngực và áo ngoài cho cô, "Mặc vào đi, anh đi với em." Chờ cô mặc vào rồi bọc áo khoác lại, anh mới dẫn cô ra khỏi phòng.
Ánh bình mình vừa ló dạng từ ban công chiếu vào phòng khách, Hứa Ý Nùng được anh nẳm tay, vừa đi vừa nhìn đòng nhìn tây căn ký túc xá của anh, từ mức độ lộn xộn có thể nhìn ra được đây là nơi tụ tập của một đám thanh niên độc thân.
Đến cửa nhà vệ sinh, Vương Kiêu Kỳ nói với Hứa Ý Nùng, “Nhà vệ sinh này dùng chung, em đi vào đi, anh canh ở cửa cho em."
Hứa Ý Nùng gật đầu, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra đi vào, vừa muốn hỏi Vương Kiêu