Lúc Hứa Ý Nùng với Vương Kiêu Kỳ chạy đến ga điện ngầm thì thấy Kỷ Dục Hằng đang đứng giữa sảnh nhìn chằm chằm vào bản đồ đường sẳt dán trên tường, Đồ Tiểu Ninh ngồi trên vali, vòng tay ôm eo anh ấy, không ngừng ngáp vặt như chưa tỉnh ngủ.
Đồ Tiểu Ninh không ngủ đủ, không biết Kỷ Dục Hằng lấy đâu ra sức mà nghiên cứu bản đồ đường sắt.
Cô ấy nhìn lên tường, vừa nhìn đã đầu váng mắt hoa, không khỏi đưa tay đẩy anh ấy.
"Giám đốc Kỷ, xin hỏi điều gì làm anh hứng thú với bản đồ đường sầt chằng chịt này?"
Kỷ Dục Hằng đút một tay vào túi: "Anh chỉ tỏ mò, rốt cuộc một trong những hệ thống đường sắt phức tạp nhất thế giới tròng như thế nào."
"Vậy xin hỏi anh có nhìn ra gì không?"
"Cũng nhớ được kha khá rồi."
"Chị dâu!”
May mà Hứa Ý Nùng đến kịp, Đồ Tiểu Ninh vẫy vẫy tay với họ, tranh thủ kéo tay Kỷ Dục Hằng đi luôn.
Cuối cùng bốn người cũng gặp nhau.
Đồ Tiểu Ninh chạy tới xin lỗi: "Xin lỗi nhé, lúc đặt vé máy bay chị chỉ xem giá hời chứ không để ý đến sân bay hạ cánh.
Chị còn tưởng từ Ibaraki sang gần lắm, ai ngờ hết những hơn một tiếng.
May mà chị nhạy bén, tra được có chuyến xe bus đến thẳng Tokyo nên đặt vé trước, nếu không chắc đợi xe buýt vắng mới lên được xe, đến lúc đó lại càng chậm trễ." Cô ấy ảo não nói, rồi nhìn Kỷ Dục Hằng: "Sau này có việc vẫn nên giao cho anh trai em, đáng tin hơn."
Hứa Ý Nùng lại nói: "Cũng tại em hồi trước bận quá, không xem giúp chị được."
Đồ Tiểu Ninh xua xua tay: "Thật ra chị thì không sao, có điều..." Cô ấy dính lấy Kỷ Dục Hằng, ôm tay anh ấy: "Tội nghiệp giám đốc Kỷ của chúng ta, chỉ đành ngồi co ro, còn bị cô ngồi trước dẫm cho mấy cái."
Kỷ Dục Hằng không để bụng, chỉ khoác tay lên vai cô ấy, cũng không đánh giá gì thêm.
Anh ấy nhìn em gái và em rể mình rồi nói: "Hai em hết bận chưa?"
Hứa Ý Nùng gật đầu: "Xong việc rồi, vừa hay đón hai người luôn."
Sau đó cô đăng lịch trình chuẩn bị sẵn vào nhóm bốn người: "Đây là lịch trình em đã làm trước, tiếp theo chúng ta sẽ đi theo lịch trình này.
Khách sạn với bữa trưa bữa tối em đặt sẵn rồi, nhưng nếu mọi người có gì muốn ăn thì cứ bảo em, em sẽ điều chỉnh thêm." Rồi cô cầm điện thoại xem giờ: "Bây giờ em đưa mọi người đến khách sạn làm thủ tục check in, anh chị bay chuyến sớm còn ngồi xe bus lâu như vậy, ăn trưa xong nghỉ ngơi ở khách sạn một lát đi, buối chiều chúng ta đi dạo quanh khách sạn rồi đi ngắm tháp Tokyo."
Hứa Ý Nùng gần như nói một hơi cho xong, sắp xếp rõ ràng, ngay ngẳn trật tự.
Đồ Tiểu Ninh nghe xong chỉ thấy mình là đứa vô dụng chỉ biết "hoạt động tự do", không khỏi cảm thán trong lòng.
Lần đi Tokyo này quá tuyệt, hai người đại học A thêm một học bá Todai, cô ấy cứ đi theo là được đúng không? Họ có thông đồng với nhau bán cô ấy đi, cô ấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đếm tiền cho họ.
"Không ý kiển gì, hoàn toàn không có ý kiến, cứ làm như em bảo đi." Đồ Tiểu Ninh nói.
"Vậy mình về khách sạn trước." Hứa Ý Nùng nói rồi dẫn họ vào tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm ở Tokyo rất đông, lúc đi đường Đồ Tiểu Ninh được Kỷ Dục Hằng dắt tay như sợ cô ấy đi lạc vậy, tay còn lại của anh ấy thì kéo hành lý.
Sau khi vào tàu điện ngâm, Vương Kiêu Kỳ và Kỷ Dục Hằng đều không hẹn mà cùng òm vợ mình vào lòng, che chở khỏi dòng người.
Thế là Đồ Tiểu Ninh cô tình kéo tay Kỷ Dục Hằng, anh ấy cúi đầu nhìn.
Đồ Tiểu Ninh: "Trường đại học A của các anh còn có lớp huấn luyện nam đức à? Ai cũng săn sóc vợ thế."
Cô ấy nói vậy, Kỷ Dục Hằng mới nhìn sang bên cạnh.
Lúc này Hứa Ý Nùng đang dựa vào lòng Vương Kiêu Kỳ ngủ bù, một tay anh nắm tay cầm, tay còn lại ôm đầu cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống ngang cổ cô, hai người dính sát vào nhau nói chuyện.
Kỷ Dục Hằng quan sát một lát rồi dời mắt đi, thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn nhìn sang bên cạnh, anh ấy vỗ nhẹ lên trán Đồ Tiểu Ninh: "Nhìn cái gì thế."
Đồ Tiểu Ninh ôm đầu đánh lại anh ấy: "Anh thì không nhìn chầc." Nói rồi còn bố sung, "Nhưng đúng là người giống nhau mới về cùng một nhà, em thấy em rể rất tốt, anh có thấy Hứa Ý Nùng khác hắn hồi trước không?"
Kỷ Dục Hằng hỏi một câu rất đầu gỗ: "Khác chỗ nào?"
"Trong mắt em ấy có ánh sáng."
Anh ấy tiếp tục đầu gỗ: "Ánh sáng gì?"
Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu lên diễn cho anh ấy xem: "Như này này."
"Như nào?"
Đồ Tiểu Ninh vòng hai tay để anh ấy nhìn vào mắt mình: "Như em đang nhìn anh đây này, có ánh sáng đúng không?"
Kỷ Dục Hằng ra vẻ đã hiểu: "Thì ra lúc nào em cũng nhìn anh bằng ánh mắt này."
Đồ Tiểu Ninh nhận ra mình bị cho vào tròng, thò tay muốn cào anh ấy thì lại bị giữ chặt tay, còn bị nhắc nhở.
"Nơi công cộng, chú ý tí đi."
"Anh đúng là đồ đáng ghét!"
Hứa Ý Nùng đứng bên này cũng bị động tĩnh của hai người họ thu hút, liếc mắt về bên đó một cái lại thấy hai người họ đang ve vãn đánh yêu, cô bất giác bật cười.
Vương Kiêu Kỳ cũng nhìn theo tầm mắt cô, hỏi: "Cười gì thế?"
"Cười hai người ấy trông như vẫn còn trong thời yêu đương cuồng nhiệt.
Anh đừng thấy anh trai em bình thường lúc nào cũng nghiêm túc ít nói ít cười, ở trước mặt chị dâu em là khác hắn."
Có người di chuyển, Vương Kiêu Kỳ lại ôm cô chặt hơn một chút, đè sát cô vào người mình, rồi cúi đầu: "Chúng ta không giống yêu đương cuồng nhiệt à?"
Vừa nghe vậy, Hứa Ý Nùng nghiêng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào: "Ngày nào mình chẳng yêu đương cuồng nhiệt?"
Vương Kiêu Kỳ cưng chiều nhéo mũi cô, Hứa Ý Nùng lại xích lại gần anh hơn.
"Hồi trước lúc mới sang đây em không hòa nhập được, hoàn cảnh con người, giao thiệp qua lại, thói quen sinh hoạt, rất nhiều rất nhiều, cứ mong anh đến đây nhanh thì tốt, có anh rồi em sẽ không phải lo lắng nữa.
Sau này anh không tới, em chỉ đành ép mình làm quen, nhưng thật sự sống không tốt tí nào." Khi nhắc lại những chuyện hồi ấy, Hứa Ý Nùng vẫn nhớ đến nỗi cô độc và chua xót của mình.
Nhưng không đợi Vương Kiêu Kỳ nói gì, cô đã ôm lại anh: "Đến tận khi Chu Nghiệp sang đây, cậu ấy nói cho em nghe tình trạng của anh, em mới biết anh sống còn vất vả hơn em.” Cứ nghĩ đến cô lại đau lòng, "Sau này em về nước thấy anh trở nên trầm mặc ít nói hơn, em lại rất khó chịu.
Anh nên sống một cuộc đời tươi đẹp hơn.
Nhưng anh cứ không nóng không lạnh với em, rõ ràng rất để ý em, lúc nào cũng quan tâm em, nhưng em cứ