Những ngày sau đó, cơn đau đầu âm ỉ cứ luân phiên mà đến bủa vây cô từng hồi.
Khúc Tương ngồi bên cửa sổ, nhìn những đám mây xám xịt trôi qua nhè nhẹ.
Cơn đau đầu đang bóp chặt lấy đầu cô, hành hạ khiến cô đau điếng tỉ tê khiến, cô cảm thấy như muốn nổ tung.
Cuộc sống Khúc Tương một lần nữa phải đứng bên ngưỡng cửa đau khổ và tuyệt vọng.
Sống với gia đình nhưng lại không nhận ra họ là ai, cô cảm thấy mình như một kẻ xa lạ trong chính gia đình mình.
Cảm thấy thật cuộc sống này thật vô nghĩa và trống rỗng.
Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng tất cả đều là một màu trắng xóa.
Càng cố gắng bao nhiêu thì cơn đau đầu lại dữ dội bấy nhiêu khiến cô phải gào thét trong tuyệt vọng.
Cô chỉ biết rằng mình đã bị tai nạn và mất đi ký ức.
Những hình ảnh về quá khứ dần phai nhạt, cô không nhớ gì về gia đình, về bạn bè, về những người cô yêu thương.
Khúc Tương đã tìm đến bác sĩ, nhưng họ cũng không thể giúp cô.
Họ nói rằng cô có thể bị mất trí nhớ tạm thời, và chỉ có thời gian mới có thể giúp cô nhớ lại mọi thứ.
Khúc Tương cảm thấy mình như đang rơi vào một vực sâu không đáy, cô không biết phải làm gì.
Đường đi phía trước cũng không biết phải đi thế nào.
Chuyện này cũng không ai mong muốn nó xảy đến, đã xảy đến rồi nên cô đành chấp nhận và tìm cách vượt qua cơn khủng hoảng tinh thần này.
Cuộc sống Khúc Tương cũng đi vào quỹ đạo vốn có của nó, cô đi học lại, tham gia các hoạt động ngoại khoá.
Dù vậy, con người cô cũng trở nên trầm mặc hơn bao giờ hết.
Rồi đến một ngày nọ rất lâu sau đó, Khúc Tương cũng dần nhớ ra mọi chuyện, nhớ rạch ròi cuộc sống trước đây.
Nhưng cô vẫn không thể nào nhớ ra người đàn ông khiến cô đau lòng kia, người đàn ông mang tên Doãn Yến Mặc.
Khúc Tương luôn cảm thấy mình còn thoáng quên chuyện gì đó nhưng không thể nhớ lại.
Cô cũng chẳng buồn nhớ lại bởi cô tin chắc rằng chuyện này ắt hẳn không mấy tốt đẹp nên tiềm thức của bản thân không cho phép nhớ lại.
Ngay tại thời khắc này, Doãn Yến Mặc ắt không ngờ tới rằng: Hắn thật sự đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của Khúc Tương, cả trong tiềm thức của người con gái mà hắn chôn chặt trong tim ấy, hắn không hề tồn tại.
_____________
Sau khi buổi cắm trại kết thúc, Khúc Tương trở về với tâm trạng ngờ vực, cô không thể ngưng dòng suy nghĩ về câu nói của Doãn Yến Mặc tối hôm qua.
" 10 năm trước, là em đã cứu anh", " 4 năm sau đó, ở Los Angeles anh đã chăm sóc em khi em bị bệnh, những ngày sau đó chúng ta luôn ở cạnh nhau rất vui vẻ, em không nhớ sao?".
Trở về nhà, căn phòng được bày trí gọn gàng và ngăn nắp, cô nhanh chóng vào phòng mang máy tính ra phòng khách, cô ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ.
Cô gõ tên Doãn Yến Mặc vào thanh tìm kiếm và nhấn Enter.
Cô muốn tìm hiểu một chút thông tin về