Hình Tuế Kiến đứng dưới lầu tiểu
khu cũ kĩ, gã gọi điện cho Kiều Duy Đóa hết lần này tới lần khác, nhưng kết quả
lần nào cũng trong tình trạng tắt máy.
Việc này bình thường ư? Dù muốn
tránh né gã cũng đâu cần tắt điện thoại cả ngày? Trừ khi… cô đổi số! Lúc chia
tay không đổi, bây giờ đổi thì có nghĩa lý gì? Cảnh tượng cô và Lục Tư Nguyên
hôn nhau không ngừng tái hiện, mùi vị lên men liên tục lan tỏa, làm Hình Tuế
Kiến không kìm được mà xông thẳng vào khu nhà.
Gã gõ cửa mãi, rốt cục người mở cửa
lại là Thường Hoan.
“Anh tìm Đóa Đóa có chuyện gì? Cô
ấy đi vắng rồi!” Sắc mặt Thường Hoan sưng phù mỏi mệt như thể đã mấy ngày không
ngủ, cô nàng vừa trông thấy gã thì càng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Hình Tuế Kiến im lìm, chẳng hề
khách khí đẩy cô nàng ra và ngồi lì trên sofa trong phòng khách. Gã muốn chờ cô
về.
Thường Hoan cáu gắt, thẳng thừng
cáo buộc: “Là do anh ruồng bỏ Đóa Đóa trước, hiện giờ cô ấy và Tư Nguyên sắp
cưới nhau rồi, anh đừng tới làm phiền họ nữa!”
Nghe vậy, cả người gã xơ cứng, chỉ
có vài giây mà toàn bộ đầu óc gã trống rỗng. Vậy ra đây là lựa chọn cuối cùng
của cô? Gã từng nói, nếu cô đồng ý thì trước khi cô lập gia đình, gã sẽ ở bên
cô một thời gian. Thế nhưng cô lựa chọn kết hôn ngay để cắt đứt mối tình với
gã? Dẫu đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sắc mặt gã vẫn bất chợt trở nên xanh mét.
Điều ấy cũng làm Thường Hoan hoảng hồn, không dám hó hé gì nữa.
Thật may là Hình Tuế Kiến chỉ mím
môi giữ im lặng.
Thường Hoan chẳng nói câu nào, bỏ
đi về phòng.
11 giờ đêm mà Kiều Duy Đóa vẫn chưa
trở về, phòng kế bên cũng im ắng. Hình Tuế Kiến ngồi một mình trong phòng
khách, hàng chân mày lưỡi kiếm càng cau chặt hơn.
Gần 12 giờ khuya, phòng kế bên mới
truyền tới tiếng cửa mở. Thường Hoan bỏ mặc gã ngồi trong phòng mà chạy ra
ngoài, vội vàng mở cửa.
“Có tin gì của cô ấy không?”
“Không có, cảnh sát nói chưa điều
tra được…” Dù bọn họ cố ém giọng nhưng tiếng nói vẫn văng vẳng vọng ra.
“Đám cảnh sát ăn hại hết rồi sao?
Một người to đùng như vậy bị bắt mất giữa đường mà lại tìm không ra?” Thường
Hoan kích động gắt giọng.
“Anh có nói với cảnh sát là anh
nghi ngờ đây là vụ bắt cóc. Nhưng trước mắt không có băng cướp nào liên lạc và
cũng chưa có kẻ nào đưa ra yêu cầu gì, toàn bộ manh mối đều bị chặt đứt…”
“Anh có báo với cảnh sát đối tượng
anh hoài nghi không?”
“Anh có nói, nhưng phía cảnh sát
bảo chưa có bằng chứng xác thực.” Tư Nguyên dựa lưng vào vách tường, Duy Đóa
mất tích gần cả tháng nay làm anh lo lắng và mệt mỏi đến độ không còn lòng dạ
nào để làm việc. Ngoài ra, anh còn chạy đôn đáo khắp nơi tìm kiếm nhưng kết quả
vô vọng khiến tâm sức anh đều kiệt quệ.
“Lẽ nào chúng ta không còn cách
khác?”
Tiếng thảo luận ngoài cửa làm Hình
Tuế Kiến ngồi trong phòng càng nghe càng cảm thấy bất thường.
Gã đẩy cửa ra, hỏi: “Hai người đang
bàn luận chuyện gì?”
Hình Tuế Kiến xuất hiện bất thình
lình làm Tư Nguyên giật mình, anh lập tức đứng thẳng, nói bằng giọng điệu thản
nhiên, “Thường Hoan, tôi ra ngoài một chút.” Anh tỏ thái độ không muốn nói
chuyện.
Anh về nhà chỉ để lấy một ít đồ.
Thường Hoan cũng chuẩn bị quay về
phòng.
“Tôi hỏi hai người, Kiều Duy Đóa
đâu rồi?” Hình Tuế Kiến sốt ruột quát lớn.
Việc này rất bất thường, thực sự
rất bất thường.
Vóc dáng gã vốn cao lớn sừng sững,
lúc này hai mắt trợn ngược, mặt mày dữ tợn đến mức khiến người ta sợ chết
khiếp.
Thường Hoan hết hồn tới độ không
dám động đậy.
Tư Nguyên nhìn Hình Tuế Kiến, giờ
đây cảm xúc trong anh vô cùng chống đối gã đàn ông trước mắt. Nhưng lý trí anh
lại mách bảo, có lẽ người này mới thực sự có khả năng giúp đỡ. Điều ấy làm Tư
Nguyên buộc phải mở miệng: “Đóa Đóa bị người ta bắt cóc.”
Nghe câu trả lời đúng trong dự
đoán, trái tim Hình Tuế Kiến như bắn vọt ra khỏi lồng ngực, gã trừng mắt nhìn
Tư Nguyên: “Nói cho tôi biết, mọi người nghi ngờ ai?”
“Nhiếp Lạc.” Tư Nguyên nói ra hai
chữ.
...
Vầng trăng bị che khuất nên bầu
trời đêm tối đen, gần như chẳng có ngôi sao nào.
Kiều Duy Đóa đứng trong sân, u buồn
ngắm nhìn hoa cỏ. Bên cạnh cô lúc nào cũng có Tiểu Linh theo sát, gần đó còn có
một tên vệ sĩ canh chừng.
Tuy cô vẫn bị nhốt hoàn toàn, nhưng
đã khá hơn trước. Mấy ngày nay Nhiếp Lạc
đồng ý cho cô đi dạo xung quanh biệt
thự. Vậy cũng tốt, coi như đây là bước đầu tiên.
Chuông cổng chợt vang lên, hôm nay
Nhiếp Lạc về nhà sớm cũng đi phía sau bọn cô.
Chắc lại có khách quan trọng tới,
Tiểu Linh lập tức nhanh nhạy nói với cô: “Chị Kiều, chúng ta về phòng đi.”
Kiều Duy Đóa gật đầu, không hề dùng
dằng mà lãnh đạm đứng dậy.
Tiếng cánh cửa sắt mở ra kêu ken
két, một vóc dáng cao lớn đi vào. Kiều Duy Đóa đang định dời gót, dưới ánh
trăng mờ, khi nhìn rõ gương mặt cương nghị kia thì toàn thân cô đông cứng.
“Hình Tuế Kiến, chả phải cậu nói
rửa tay gác kiếm rồi à? Sao tự dưng lại muốn gặp tôi?” Nhiếp Lạc đứng phía sau,
ngoài cười nhưng trong không cười đặt câu hỏi.
Nếu ai hiểu rõ tính tình của Nhiếp
Lạc, thì sẽ phát hiện bây giờ hắn đang khó chịu vô cùng.
Vóc dáng cứng cỏi kia im lìm đi
thẳng về phía cô. Trái tim Kiều Duy Đóa đập thình thịch, cổ họng nghẹn cứng
không thể phát ra thứ âm thanh nào.
Gã đến cứu cô ư?
Đi tới trước mặt cô, Hình Tuế Kiến
dừng bước. Hô hấp cô rời rạc, hơi thở mang đậm mùi nam tính của gã làm cô cố
sức hít vào, hít đến mức cả lồng ngực đều đau đớn.
Cô đang định mở miệng gọi tên gã…
“Thông tin anh cần tôi đã cầm tới,
chúng ta đi đâu bàn bạc?” Vậy mà ánh mắt gã lướt qua cô rồi dừng ở người đàn
ông đằng sau, khiến cô sững sờ.
Nghe vậy, mặt Nhiếp Lạc khẽ nhăn lại:
“Xem như cậu thông minh! Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!” Hắn chỉ chỉ vào
căn nhà trồng hoa.
Hai người tựa như chưa từng quen
biết, thậm chí Hình Tuế Kiến không thèm liếc nhìn cô, mà còn lạnh lùng đi lướt
qua.
Cô quắc mắt xoay người nhìn đăm đăm
sau lưng gã. Sự khác thường của cô lọt vào mắt Nhiếp Lạc, khiến hắn cau mày.
Hình Tuế Kiến vờ như không biết
đằng sau có hai đôi mắt đang dõi theo mình, gã bước thẳng về phía căn nhà trồng
hoa.
“Thời trai trẻ tôi cũng vạm vỡ, anh
tuấn như cậu ta.” Giọng Nhiếp Lạc nhuộm đầy hung ác.
Kiều Duy Đóa rề rà một cách máy móc
nhìn theo hướng Hình Tuế Kiến đã đi xa, một hồi lâu cô mới hiểu được ngụ ý của
Nhiếp Lạc. Cô ép mình phải lấy lại sức chú ý, “Vậy à?” Tim cô đập rất nhanh,
muốn giữ được bình tĩnh thực quá gian nan.
“Dù tôi rất tán thưởng cậu ta,
nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý để người đàn bà của mình ‘chiêm ngưỡng’ cậu
ta.” Nhiếp Lạc bỏ lại một câu đầy thâm ý rồi cũng bước tới căn nhà trồng hoa.
Mấy tên cận vệ của Nhiếp Lạc lập
tức bám theo. Cả tháng nay đều diễn ra cảnh giao dịch giống nhau như đúc này,
mà không có bất kỳ xê dịch nào.
“Chị Kiều?” Tiểu Linh hoang mang
lay gọi cô vẫn trong tình trạng thất thần thật lâu.
Cô chầm chậm chớp mắt, dường như
vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Hồi lâu sau, cô mới mở miệng, “Tôi muốn đi ngắm
hoa!”
Tiểu Linh không kịp phản ứng cũng
chưa kịp ngăn cản, thì cô đã chạy tới căn nhà trồng hoa.