(Chịu cái watt man man, cuốu cùng cũng post được kaka, mọi người vào follow page tui để không bị rớt chương nha, cái app watt dạo này kỳ quá :(
https://www.facebook.com/leutruyen/
Chập choạng tối thì cụ tạo Cầm cũng về đến chiềng, đám con nhà Nguyễn Hoài liền cho đầy tớ đội lễ đưa sang nhà tổ dâng lên. Nom đến các món đồ đồng và kim khí tinh xảo được chất đầy hai gian, cụ tạo không khỏi vuốt râu gật gù. Đây chính là cái lợi lâu dài mà cụ thân sinh quá cố ngày trước đã nhiều lần nhắc đến khi mạnh dạn cắt đất cho họ Nguyễn dựng làng lập xóm. Kẻ lành nghề luôn là một cái ao sinh cá.
Sẵn bên ông păn vừa săn được vài con lợn rừng để mừng lễ hội, cụ bèn cho thịt luôn một con thết đám khách páy*. Các cháu của cụ đã quen biết Cả Phát từ sớm, vì lẽ ấy đã kéo theo đám thanh nam thanh nữ sang đốt lửa đồ xôi, nướng thịt, sẵn dịp làm quen với đám người Nguyễn Hoài.
(*)páy: ngoại tộc, chỉ người Kinh.
Hai mợ trẻ cũng được năm bảy đàn bà Tày Khao tiếp cận làm thân, kéo ra nhảy múa quanh lửa trại. Đám này rặt những mợ già chồng, trông thấy ba thiếu nữ ngoại tộc tuy suýt soát tuổi mình nhưng da mềm thịt non thì có chút ganh tỵ, ngoài mặt tuy ra vẻ đon đả mặn mà, lời nói thoát ra lại có phần mai mỉa. Còn may là người làng Bưởi không mấy ai biết tiếng Tày Khao, nom chủ nhà mặt mày tươi rói thì đều cho rằng họ đương khen mình. Cực thân nhất là mợ Hai nhà Cả Trị, bởi mợ hiểu tất, song không thể lộ ra mình biết tiếng tộc, đành ngồi đấy vờ ngu cười cợt.
Tính ra thì trong cái cảnh đêm xuân lửa cháy bập bùng, cả đám nam nữ say mèm ngồi rúc vào nhau hong sưởi thế này, rất dễ nảy ra nhiều sự nông nỗi ngông nghênh, thế nên cái nghiệp giả ngu của mợ Hai nó cũng chẳng sao bền nổi. Già nửa bình rượu thì đã có vài đứa gái bản đánh bạo vùng lên ve vãn các cậu miền xuôi giỏi trai tốt mã, Cả Phát và Hai Dương đều không thoát khỏi tầm ngắm của các cô đương độ xuân thì, song thân là khách trên đất người, đành hớp bừa vài chén xem như đáp lễ.
Từ bên kia lửa trại nhìn qua, hai bà mợ thế gia đều trông thấy hết. Cái người trông thanh cao thoát tục thì lạnh lùng đứng dậy bỏ về gian chứa khách, thiếu phụ sắc sảo mặn mà lại ngồi đó trân mắt nhìn, trong đầu bắt đầu nảy sinh viễn cảnh cưới con lẽ cho chồng.
Ừ, thiếu nữ đó trẻ quá, sau này sẽ đẹp lâu hơn mợ chắc rồi, cậu hẳn sẽ thích lắm đây. Còn má lúm đồng tiền tận đến hai cái nữa kia, hơn hẳn mợ một cái luôn, duyên quá.
"Nè, ngươi không sao chứ?"
Bị giọng nữ kề bên làm giật mình, mợ Hai quay đầu lại ngơ ngác gì cơ với cô Ba huyện. Sao lại hỏi nàng có sao là sao?
Như thể đoán biết nghi vấn của nàng, cô Ba hất đầu đánh mắt xuống dưới, ra hiệu cho nàng cùng cúi xuống nhìn. Vũ bần thần làm theo, kế đó phát hiện mớ lá dong đựng thịt trong tay mình đã bị vò cho nát bét.
Chưa kịp nghĩ sao, kế bên lại bình thản tiếp lời.
"Ngươi ghen à?"
Môi Vũ hơi hé, không biết đáp sao.
"Nhưng ít ra ngươi ghen rất dễ nhìn, không làm eo làm dáng như cái con Ly kia. Rõ ràng sắp phun máu tới nơi còn bày đặt lạnh lùng cao khiết."
Thấy Vũ không nói gì mà chỉ nhíu mày chăm chú nhìn mớ vụn lá trên đùi, cô Ba lanh lẹ vươn tay ra hất xuôzng giúp, còn tốt bụng phủi phủi chút vụn bám trên gấu váy.
"Dù vốn là của ngươi, nhưng nay cũng bị người ta cướp rồi, ngươi có thương có tiếc thì cũng không nên lộ hẳn ra mặt như vậy, người ta nhìn thấy sẽ dị nghị nhiều lắm..."
Vũ đảo mắt nhìn đối phương chằm chặp.
Ôi chao... cô Ba nghĩ nàng đang nhìn Phát sao? Còn khuyên mợ đừng lộ thương tiếc ra ngoài, này là đã biết hết nội tình Nguyễn gia nhà họ?
Dấn sâu như vầy, có mục đích gì đây?
Như thể hiểu được nghi vấn của nàng, cô Ba nhìn quanh quất rồi ghé đầu sẽ giọng.
"Thầy ta lần này đã quyết chí rồi, ta cũng không thể trốn đi được nữa. Nếu cuối cùng vẫn phải gả vào họ Nguyễn, ta dĩ nhiên muốn chọn bến lành mà đỗ. Cái tên Phát mà thầy nhắm cho ta đó, ta không ưa! Đã cứng nhắc hủ lậu còn có vợ bé trà xanh bên cạnh, đúng là tổ hợp đáng ghét!"
Mợ Hai chợt thấy da gà nổi lên đầy mình, câu chuyện đang lái đi đâu đây...? Thật sự không muốn nghe tiếp nữa nha.
Ừ, nhưng cô Ba mà, còn lợi hại hơn cả trại gà, nói gì là da.
"Nên ta đã nghĩ kỹ rồi, về làm vợ của... Hoài Dương là tốt nhất. Chồng bất lực, vợ lớn dễ tính, ta vào nhà có thể tiếp đời tự do rồi!"
Nói rồi toét cười chói lọi. Chói đến độ nàng muốn đâm mù hai mắt mình luôn.
Cái cách mà thị ta buông hai chữ "Hoài, Dương" kia... sao mà tự nhiên quá đỗi...?
Nó khiến mợ Hai nhà này chợt ngứa tay muốn vả mặt ghê nơi.
Đang lúc chưa biết nên nghe tim mách bảo làm bừa hay nhịn vào cơn uất thì vai đã bị đối phương huých nhẹ. Giọng cô Ba nghe qua bỗng có vẻ phấn khởi vô cùng.
"Với trông tên Phát kia dường như cũng không phải vô tình với ngươi. Tin ta đi, mấy hôm nay ta trông kỹ lắm, cứ trộm nhìn ngươi mãi thôi. Nói không chừng hắn đang rất hối hận đấy. Chờ ta vào nhà sẽ giúp ngươi bày mưu đá cái con phản phúc kia đi, Cả Phát biết đâu lại chẳng quay đầu, ngươi chỉ cần càng tỏ ra xa cách, loại tra nam này lại chẳng quỳ mọp cầu quay lại...? Kịch bản này ta quá quen!"
Đến lúc này thì Vũ tự nghĩ mình không thể nghe thêm được nữa. Chưa qua cửa nhà người mà đã tính chuyện bày cho vợ người đi dan díu loạn luân trong nhà. Thể loại đàn bà gì thế này? Ân oán tình thù giữa vợ chồng nàng và vợ chồng Phát đối với thị nghe cứ như tuồng chèo hát kịch ấy, muốn chọc phá chơi bời thế nào thì chơi. Trong khi thật ra cô nàng nào có hận dày thù sâu gì với Ly cho cam...? Một cô gái nhà quan vốn dĩ nên thuần phác thiện lương, tri thư đạt lễ, sao có thể sở hữu sự vô tri mấp mé bờ sân si ác độc thế này?
Mấy hớp rượu táo làm đầu óc mợ có hơi mịt mờ, vội nói vài câu sáo bã kiếm cớ với cô Ba rồi xoay mình bước ra con suối gần đó. Nàng cần chút gió mát trăng thanh để suy nghĩ lại cách ngăn cản cô Ba huyện chen chân vào việc này.
Dẫu biết cậu Dương mà cưới cô Ba về, phe họ chỉ có lợi không hại, nhưng cái cách y thị đỏ mặt khi nhắc đến tên chồng mình làm mợ khó ở ghê lắm. Có khi thị thích Dương rồi ấy nhỉ...?
Vũ nghĩ, rồi nghĩ, tâm trí thoáng bị lôi về phản ứng kỳ lạ của cô Ba cái lần đến thăm bệnh chồng mình. Dường như lúc ấy chị ả cũng đỏ mặt...
"Vũ, em ra đây làm gì?" một giọng nam quen quen cất lên.
Mợ Hai Dương kéo về chuỗi suy nghĩ nhập nhằng rồi quay lại ngó người mới đến với vẻ mặt vô cảm. Ông tướng này sao lại bỏ mặc vợ nhà giận dỗi mà đuổi theo gái thế này?
Thấy đối phương lạnh nhạt ngó mình, Cả Phát lại càng tin vào suy đoán nhen nhóm khi bắt gặp người bực bội bỏ đi sau hội thoại với cô Ba Lý. Cân đo một chút, hắn quyết định đuổi theo em dâu thay vì vợ lẽ. Nói cho cùng, hắn biết rõ Ly ghen, nhưng với Vũ, hắn không chắc.
Và Cả Phát chưa bao giờ thích sự mơ màng bất định.
"Anh sẽ không lấy cô Ba Lý."
Nói xong câu này, Phát chăm chú quan sát phản ứng của Vũ. Hắn thấy nàng đầu tiên là bất ngờ, rồi nhận thức, sau đến là mỉa mai hờn tủi đong đầy đáy mắt.
"Đúng rồi ạ, bác Cả đây chẳng phải chỉ muốn cả đời dành trọn cho mỗi chị Ly đấy thôi...? Không muốn lấy cô Ba thì có chi lạ mà báo tôi cho nhọc?"
Đứng trước lời dỗi hờn mang đầy mùi ghen tuông của em dâu, Phát cuối cùng đã cảm thấy vui vui trở lại.
"Em không nên gần gũi với ả ta quá," hắn đột nhiên dịu giọng khuyên răn. "Nhà ông Tưởng đã muốn gả con gái sang đây, vì anh đã tỏ rõ ý tứ không nuốn, ả rất có thể sẽ lợi dụng em để đạt mục đích."
"Ý bác là cô Ba sẽ lợi dụng tôi để được gả cho bác? Bác có nghĩ nghe nó phi lý đến độ nào không?"
"Không phi lý đâu, Vũ. Ả ta mấy tháng nay đã cho người tìm hiểu nhà ta rất kỹ. Ả biết tình cảm thật của em."
Nói xong lời này, khóe miệng hắn còn hơi chếch lên.
Tình cảm thật?
Mợ Hai Dương cảm thấy choáng váng muốn ngã. Trong một sát na, nàng suýt đã tưởng hắn đang ám chỉ mình và chồng.
Ơ, sao lại là mình