Để ránh đêm dài lắm mộng, tối đó, Vũ lại mò xuống hầm giam lần nữa.
Quả nhiên sau sự việc lúc tối, cho dù tên Thân vẫn còn nghi hoặc, hắn vẫn không thể ngờ chỉ một canh giờ sau nàng lại dám tiếp tục hành động.
Đêm nay nhà trên có cuộc chè chén, bọn canh gác theo lệ thường đã rủ nhau đi bù khú nơi cổng chính cả rồi, huống hổ trại Tré này địa hình hiểm trở, nằm ngay nơi trũng của một đỉnh núi có vách đá cao ngất bao bọc, duy nhất chỉ có một lối ra là cổng chính mà thôi. Bọn tù nhân và người hầu cho dù có thoát ra được khỏi hầm, trừ khi mọc cách bay ra khỏi thung lũng, nếu không đừng mơ rời khỏi trại. Vũ biết rõ điều này vì kiếp trước nàng đã thử và thất bại trên chục lần, đòn roi ăn phải nhiều không sao kể xiết.
"Cậu Hai, dậy đi!"
Lần này Nguyễn Hoài Dương lập tức mở mắt ngay, xem chừng chỉ là khép mi chứ không ngủ được.
"Gọi cậu Bảy dậy, chúng ta đi ngay bây giờ," nàng sẽ sàng hối thúc.
Vì trong hầm quá tối, không thể trông ra rõ ràng biểu hiện trên mặt đối phương, nàng không biết giờ đây cậu Hai đang bày ra loại biểu cảm gì. Sợ hãi? Kinh tởm? Nếu là loại đầu tiên, rất tốt, nàng cần cậu sợ mình, có thế khiến cho việc giáo dục cải tạo cậu sau này dễ dàng hơn. Nếu là loại sau, càng tốt, vì nàng cũng chẳng có ý định để cậu ta động vào mình thêm lần nào nữa.
Sau một hồi thinh lặng, Dương chầm chậm đáp.
"Nó không dậy được."
"Tại sao?"
"Vì lúc thức nó toàn lớn tiếng mắng mỏ bọn cướp. Chúng lại vì một lý do nào đó không thể xuống tay đánh bọn tôi, nên đã cho nó uống thuốc mê để câm miệng rồi."
Vừa loay hoay mò mẫm ổ khóa trong bóng đêm, nàng vừa khịt cười. "Chẳng trách vừa rồi huyên náo như vậy mà cậu Bảy vẫn ngủ ngon lành. Đúng là Bảy Đại nhà ta mà còn thức thì chẳng bao giờ khép mồm được."
Đối phương im ắng một lúc, bỗng lên tiếng.
"Cô lấy dược chìa khóa à?"
"Không, chìa khóa là do thằng Thân giữ. Nó đã nghi ngờ tôi, lẽ nào để tôi lừa lấy."
"Vậy có đem rìu không? Các song gỗ dày thế này, không dùng rìu thì chẳng thể nào phá được."
"Cách đây hai gian là chỗ ngủ bọn người ở, dùng rìu đốn để đánh thức chúng nó à?"
Nói đoạn, nàng rút từ đầu xuống cây trâm vàng hoa sen, vốn là một trong những món quà tặng đắt tiền của Đoàn Nhưỡng.
"Vậy chẳng phải cô đang làm điều vô ích đấy sao? Đây không phải là loại khóa cô có thể dùng trâm chọt chĩa vài cái là mở được."
"Ai bảo cậu tôi dùng trâm mở? Tôi đâu có khùng? Mà sao cậu nghĩ tôi sẽ dùng loại cách thức vớ vẩn ấy chứ?" đoạn nhớ lại lúc còn nhỏ Ly cũng thường dùng cách này rủ nàng mở khóa tủ trộm mứt, lúc đó hình như cũng có mặt hai anh em Phát và Dương.
Cái tên này... thật sự nghĩ điều gì nàng cũng sẽ học theo con Ly?
Mò được đến chốt nối cửa, nàng mỉm cười, đưa mũi trâm nhọn bẩy mạnh vài cái, rót mỡ đèn vào, sau đó dùng hai cạnh hoa sen kẹp chốt lôi lên. Xử lý xong xuôi hai cái chốt, cửa cũng tự động mở ra.
Đợi cậu đứng dậy bước ra ngoài, nàng cúi người lấy tấm áo gấm dưới sàn nhanh chóng mặc lại cho cậu Bảy, lúc quay sang thấy cậu vẫn đang chăm chú nghiền ngẫm cánh cửa nọ, dáng điệu nhàn nhã như đang xem vật lạ giữa chợ trời.
"Còn nhìn gì nữa, cậu mau lại đây giúp tôi đỡ cậu Bảy, chúng ta phải đi ngay!"
"Thiên hạ chỉ nghĩ mở được cửa thì phải phá khóa, nào ngờ thứ quan trọng hơn cả khóa chính là mấu chốt."
"Thiên hạ cái gì? Chỉ có thứ công tử giàu sang sung sướng và đám quan quyền cao chức trọng luôn đứng ngoài ngục nhìn vào như cậu mới ngó đâu cũng chỉ toàn thấy khóa. Mấu chốt thì người nghèo và tù nhân nào chẳng nhìn ra được? Đừng nhìn nữa, mau lại đây!"
Dương nhíu mày trước lời công kích của Vũ. Sao nghe như có vẻ cô nàng ám chỉ mỉnh chính là loại người nghèo và tù nhân đó? Lẽ nào ở bản Vĩ họ đối xử với cô ta tệ như vậy?
"Người nó bẩn lắm. Tôi không động vào đâu," Dương ung dung lên tiếng.
Chỉ nghe ra tiếng hít thở nặng nề đầy kiềm nén của Vũ.
"Được, tôi sẽ cõng cậu Bảy," nàng trầm giọng. "Nhưng ít nhất cậu Hai cũng giúp tôi đỡ cậu ấy lên lưng tôi được chứ?"
"Cô... chịu cõng nó ư?"
"Chứ không lẽ để cậu ấy ở lại?"
"Có sao đâu?"
"Cậu nói vậy mà nghe được à? Cậu ấy là em ruột của cậu đấy!"
"Bọn này đã có mục đích tống tiền, với nó sẽ không dám xử tệ, càng không kể đến giết hại. Nói không chừng chúng ta cũng không cần trốn đi, cứ ở đây xem tình hình thế nào chẳng an toàn hơn sao?"
Vũ suýt nữa đã hét lên, an toàn ăn nhang dưới mộ thì có! Song kịp thời kiềm lại, thời điểm này lộ ra cho Dương biết ý định thủ tiêu của Phát là một hướng đi không khôn ngoan. Bản thân nàng còn không biết chính xác lý do là gì thì làm sao thuyết phục cậu ta tin tưởng? Huống hồ quan hệ giữa hai anh em nhà này cũng khá thân thiết, cậu sẽ chịu tin nàng - một đứa con gái cậu vốn căm ghét từ bé - để nghi ngờ vị anh trai luôn chiều chuộng khoan dung mình sao?
"Nếu an toàn tôi đã chẳng liều lĩnh kéo hai cậu chạy trốn thế này. Dù gì, tôi cũng có được lòng tin của tên thủ lĩnh nơi đây. Chính hắn đã nói cho tôi biết, sau khi lấy được tiền chuộc sẽ thủ tiêu luôn hai cậu."
Dương không nói gì nữa, bước lại giúp nàng đỡ Đại lên lưng, sau đó đi ngang qua ấm nước trên bàn còn tiện tay nhấc lên rửa ráy.
Vũ lắc đầu thở dài, xoay người cõng cậu Bảy ra khỏi hầm.
Họ lầm lũi trong bóng đêm một lúc lâu, qua khỏi bốn dãy nhà và vài chuồng gia súc mới đến một cái thác lớn, ngay khoản hẹp đổ nước ra khúc sông nhỏ bên cạnh của con thác còn có một