Người vừa mới lên tiếng là Tần Tố My, bạn học thời cấp ba của Mộc Uyển.
Cô và cô ta cũng từng rất thân thiết với nhau, chỉ là sau một vài chuyện thì liền trở mặt thành thù, từ đó không liên lạc nữa.
"Bảo bối, có chuyện gì vậy?"
"A!!! Thiếu Phong, mau qua đây xem, em vừa gặp ai này."
Kì Thiếu Phong đi tới, nhìn thấy người đối diện, trong mắt liền xuất hiện một tầng mây.
Hoá ra là người mà trước đây đã yêu anh bằng tất cả những gì mà cô có...
Năm cấp ba, Mộc Uyển thích Kì Thiếu Phong.
Sau một lần tình cờ cùng trú mưa dưới mái hiên che, hai người bắt đầu hẹn hò, chính thức yêu đương.
Năm đó, Kì Thiếu Phong đào hoa, lãng tử, xung quanh luôn có rất nhiều nữ sinh vây quanh anh.
Những cô gái đó đều là thiên kim tiểu thư của những nhà giàu có, xinh đẹp cao quý.
Còn Mộc Uyển, đứng cạnh Thiếu Phong chỉ giống như một nhánh hoa dại ven đường mà thôi.
Hẹn hò với Mộc Uyển được hơn một tháng, Kì Thiếu Phong lại có quan hệ mập mờ với Tần Tố My.
Trong một lần hai người đi chơi, lại vô tình bị Mộc Uyển bắt gặp.
Mộc Uyển và anh chia tay, từ đó, ba người cùng không nhìn mặt nhau nữa.
Giờ gặp lại, khi ngờ tới là ở trong hoàn cảnh này.
"Mộc Uyển..."
"Xin lỗi! Chúng ta không quen."
Cô quay người muốn bỏ đi thì bị Tần Tố My kéo lại.
Mộc Uyển nhíu mày nhìn cô ta, trong mắt toàn là sự ghê tởm.
Một người là bạn của cô, người kia là người yêu của cô.
Hai lén lút yêu đương sau là cô như vậy mà không thấy có chút tội lỗi nào hay sao?
"Buông ra!"
"Cô vội gì chứ? Lâu lắm mới gặp lại,.
nói chuyện chút đi."
"Nói gì? Nói ra những chuyện xấu xa mà hai người đã làm sau lưng tôi sao? Hình như không hay ho cho lắm."
"Miệng lưỡi cũng sắt bén lắm.
Nhìn bôn dạng của cô chắc là vừa mới làm ra loại chuyện bẩn thỉu gì đó với đàn ông chứ gì?"
"Bẩn thỉu? Cũng không bằng cô, lên giường với cả bạn trai của bạn mình."
"Mày...!"
"Sao vậy? Không đúng sao?"
"Tố My! Đủ rồi chúng ta đi thôi."
"Thiếu Phong! Anh không thấy cô ta sỉ nhục em sao?"
Tần Tố My ôm lấy cánh tay của Kì Thiếu Phong mà nũng nịu.
Cô ta muốn để cho Mộc Uyển thấy, người đàn ông từng vứt bỏ cô đã yêu thương và chiều chuộng cô ta như thế nào.
Mộc Uyển nhìn cảnh này mà cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cô thật sự là rất kinh tởm...
"Lấy cái váy này cho tôi đi."
"Vâng!"
Mộc Uyển lấy chiếc váy ra đưa cho cô nhân viên thì Tần Tố My lại muốn giành lấy.
Mộc Uyển cau mày, ánh mắt lạnh lẽo lườm cô ta.
Đây rõ ràng là cô đã lấy trước, cô ta lại muốn giành đồ trong tay cô như cái cách mà cô ta giành lấy Kì Thiếu Phong sao? Lần này cô nhất định không buông tay.
"Thiếu Phong! Em muốn cái váy này!"
Kì Thiếu Phong bất lực nhìn cô ta.
Ai nhìn vào cũng sẽ biết là Tần Tố My cố ý gây chuyện.
Giờ cô ta lại muốn kéo cả anh vào.
"Tố My! Còn rất nhiều váy đẹp, chúng ta lựa cái khác đi."
"Không! Em muốn cái váy này."
Thiếu Phong hết cách rồi.
Cô ta đã quen thói ngang ngược, muốn gì được đó.
Giờ nếu không có được cái váy đó thì nhất định sẽ không thể êm xuôi được.
"Mộc Uyển! Cái đó...!Em nhường cho cô ấy được không?"
Mộc Uyển nhìn anh ta, lại cảm thấy buồn cười.
Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Bảo cô nhường thì cô phải nhường sao? Buồn cười.
"Dựa vào đâu tôi phải nhường cho cô ta?"
"Cô..."
"Tôi thế nào? Tần Tố My, cô nghĩ mình là ai hả? Dựa vào đâu mà muốn tôi nhường cô?"
"Dựa vào tôi có tiền còn cô thì không."
Mộc Uyển im lặng.
Điều này cô không phản bác được.
Tần Tố My là đại thiên kim của Tần gia, cô ta có rất nhiều tiền.
Còn cô...!Quả thật là không có tiền.
"Sao vậy? Hết cải được rồi sao?"
Tần Tố My bật cười hài lòng.
Đúng là bị bắt trúng điểm yếu rồi