Bầu không khí ái muội lắng xuống, Mộ Tử Khanh hạ mí mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang ngủ say.
Nét ngây thơ đó thật khiến cho người ta không nỡ làm nó mất đi.
Nhẹ nhàng đặt cô lên gối, anh chỉnh lại quần áo của mình rồi mặc lại váy cho cô.
Hôn nhẹ lên trán cô một cái, anh mới bước ra khỏi phòng.
Mộc Uyển ngủ một lúc thì giật mình tỉnh dậy.
Nhìn sang bên cạnh, anh đã không còn ở đó nữa.
Cô nhắm mắt, rồi lại mở mắt nhìn lên trần nhà.
Đây là phòng ngủ của Mộ Tử Khanh...!Cô đang ngủ trên giường của anh ấy.
Cảm giác này...!Sao lại tuyệt vời quá vậy.
Vươn vai một cái, cô liền ngồi dậy.
Nhìn lại bản thân mình váy áo chỉnh tề, cô biết mình đã chọn đúng người để yêu.
Đôi mắt quan sát một vòng quanh khắp căn phòng, cô cảm thấy có chút tò mò.
Không biết...!cô có thể tìm hiểu một chút về đời sống riêng tư của anh không nhỉ?
Đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, Mộc Uyển cẩn thận quan sát mọi thứ trong phòng anh.
Cách bày trí trong phòng cũng không có gì đặc biệt, đều toàn là mấy thứ đồ trang trí có giá trị rất lớn.
Cô cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Dừng lại trước một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ, Mộc Uyển ngạc nhiên khi thấy một khung ảnh được úp xuống.
Bên cạnh đó còn có một quyển nhật ký viết tay.
"Anh mà cũng biết viết nhật ký sao? Ừm...!Mình có nên xem thử không nhỉ?"
Cô chần chừ, nửa muốn nửa không.
Người ta nói, sự tò mò có thể giết chết một con người quả không sai...
Mở quyến nhật kí ra, Mộc Uyển chăm chú đọc những dòng chữ được nắn nót rất cẩn thận...
*Nhật ký...
Khả Vy, anh lại nhớ em rồi...
Từ ngày em ra đi, đêm nào anh cũng gặp ác mộng.
Xin lỗi, là lỗi của anh.
Nếu không phải vì anh thì em đã không xảy ra chuyện.
Xin lỗi!
Khả Vy, em yên tâm.
Anh nhất định sẽ bắt họ phải trả giá*.
Đọc những dòng chữ đầu tiên, cô cảm thấy tim mình thắt lại.
Khả Vy...!Cô ấy là ai?
Ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi lật sang trang tiếp theo...
*Nhật ký...
Hôm nay anh rất mệt.
Chỉ muốn được ôm em một chút thôi.
Nhưng mà ước muốn đó sao lại xa vời quá.
Khả Vy, em đến và đưa anh đi với có được không*???
Có lẽ, đó là một trong những chuyện mà anh không muốn để người khác biết.
Mộc Uyển đang nghĩ, liệu có nên đọc tiếp hay không?
Đang trong lúc phân vân, cô lại vô tình làm rơi quyển nhật ký xuống.
Hốt hoảng nhặt lên, dòng chữ trên giấy khiến trái tim cô như ngừng đập.
*Nhật ký...
Khả Vy...!Hôm nay anh gặp được một người, một người nhìn rất giống em.
Lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt của cô ấy, anh cứ cho rằng em đã trở về với anh rồi.
Nhưng không phải...
Cô ấy rất cố chấp, cũng rất cứng đầu, lại còn rất kiên cường.
Cô ấy không giống em...!Em lúc nào cũng dịu dàng, lúc nào cũng biết nói mấy câu khiến cho người ta an lòng.
Khả Vy...!Em nói xem! Có phải ông trời thương xót cho anh nên mới mang cô ấy đến để thay em ở bên cạnh anh không*?
Dòng chữ trước mắt nhòe đi, Mộc Uyển cảm thấy trái tim mình đau quá.
Ngày tháng viết trong đó, chính là ngày anh suýt tông xe vào cô...
Đặt quyển nhật ký xuống bàn, cô lại nhớ đến dòng chữ..."Hôm nay anh gặp được một người, một người nhìn rất giống em."
Giống sao???
Cô cũng muốn biết, cô và cô gái tên Khả Vy đó giống nhau đến mức nào.
Nhưng...!Làm sao mới biết được đây?
Chẳng biết linh tính thế nào, cô lại đưa tay cầm lấy khung ảnh kia lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, cơ thể cô gần như hoá đá...!Bên trong tấm ảnh, cô gái nhỏ mỉm cười rất tươi, đôi mắt lấp lánh lại ngây thơ và dịu dàng đến lạ.
Bên cạnh đó, có một chàng trai đang nhìn cô gái ấy với ánh mắt ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Cầm