Căn nhà rộng lớn vắng lặng không có lấy một bóng người.
Mộc Uyển mở cửa đi vào, trong lòng mang theo cả một bầu trời u ám.
Đôi chân chậm rãi đi lên từng bậc cầu thang dẫn đến phòng ngủ của anh.
Mỗi một bước đi đều như là một mũi dao nhọn thay phiên nhau rạch cắt tim cô.
Căn nhà này cô đã từng tới.
Người đàn ông đó, cô vẫn còn yêu.
Căn phòng đó hai người đã từng ân ái.
Giờ quay lại, cô đã trở thành người bán thân cho anh.
Nói bán thân chỉ là nói cho lịch sự.
Nói khó nghe một chút thì chính là...
Mà thôi, bỏ đi.
Cũng đâu có gì quan trọng đâu.
Chỉ cần có tiền để cứu ba cô thì mọi chuyện khác đều không quan trọng.
Có chăng chỉ là tan nát trong lòng một chút thôi.
Cửa phòng khép hờ không khoá, Mộc Uyển có hơi chần chừ một lúc rồi cũng mở cửa đi vào.
Căn phòng không có người, chỉ có tiếng nước đang chảy trong phòng tắm.
Cô đoán anh đang tắm bên trong.
"Tới rồi sao? Em rất đúng hẹn."
Sau câu nói đó, Mộ Tử Khanh từ trong phòng tắm đi ra.
Trên người anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn quấn ngang hông che đi phần thân dưới.
Nửa thân trên vẫn còn đẫm nước, những giọt nước lóng lánh chảy dọc theo đường cong cơ thể.
Chảy xuống đến cơ bụng săn chắc của anh rồi đọng lại trên chiếc khăn tắm.
Bước đến gần cô, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt nóng bỏng của mình.
Ngón tay cái xoa nhẹ lên bờ môi mềm mại hồng hào của cô, anh thật sự chỉ muốn đè cô ra mà ăn sạch sẽ.
"Lau người cho tôi."
Đưa cho chiếc khăn tắm trắng tinh, anh trầm giọng ra lệnh.
Mộc Uyển mím môi, cầm lấy chiếc khăn từ tay anh rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể rắn chắc ấy.
Đôi mắt nóng bỏng nhìn theo từng động tác trên tay cô.
Anh cảm thấy hô hấp của mình trở nên không bình thường, nơi nào đó trong lòng cũng bắt đầu bén lửa.
Bàn tay to lớn ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô kéo vào lòng mình.
Anh cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô:
"Em như vậy thật khiến cho người ta muốn bắt nạt!"
Đêm nay, Mộc Uyển mặc chiếc váy màu hồng nhạt trễ vai, để lộ ra xương vai xanh tinh xảo quyến rũ.
Khi anh cúi người xuống, vài giọt nước còn đọng lại trên tóc anh lại rơi xuống vai cô.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai khiến cô có chút cảm giác nhột nhạt.
Cánh tay người đàn ông siết chặt eo nhỏ thêm một chút, mang cơ thể cô dựa sát vào người mình.
Mùi hương nam tính từ trên người anh toả ra khiến cô đỏ mặt xấu hổ.
Hai bàn tay mềm mại đặt lên ngực anh, Mộc Uyển không mặn không nhạt mà nói:
"Để tôi lau cho anh, nếu không sẽ cảm lạnh."
"Lo lắng cho tôi sao?"
"Không có!"
"Vậy thì không cần!"
Giữ chặt cô trong vòng tay, anh xoay người đặt cô xuống giường, cơ thể nặng nề nằm xấp lên người cô.
Cách mấy lớp vải, Mộc Uyển vẫn cảm nhận được thứ vật thể kia đang bắt đầu thức tỉnh.
"Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp."
"Tôi không hối hận.
Chỉ cần anh đồng ý cho tôi tiền thì anh muốn thế nào cũng được."
"Em chấp nhận ngủ cùng tôi chỉ vì tiền thôi sao?"
"Đúng vậy!"
"Mộc Uyển...!Chẳng lẽ em chưa từng thích tôi sao?"
"Đã từng...!còn bây giờ thì không."
Còn bây giờ thì không...
Chỉ vì mấy dòng chữ đó mà cô liền muốn rời bỏ anh sao?
Tại sao cô lại không cho anh cơ hội để giải thích? Tại sao cứ nhất định phải tạo ra khoảng cách giữa hai người? Tại sao lại tự làm đau mình, làm đau luôn cả người bên cạnh cô...
"Mộc Uyển, tôi thật sự không có xem em là thế thân của cô ấy."
"Anh nói sao thì là vậy."
"Em không tin?"
"Quan trọng sao?"
"Rất quan trọng..."
Cả hai lại im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào.
Vốn dĩ, cô và anh đã có một bắt đầu rất vui vẻ, vậy thì tại sao lại phải đi đến bước đường này.
Là anh không thành thật với cô hay do cô không đủ tin tưởng ở anh? Bất luận là thế nào thì kết quả cũng là hai người cùng đau.
Nâng người lên rời khỏi cơ thể cô, anh lại một lần nữa đi vào trong phòng tắm.
Ngọn lửa