Chín giờ tối...
Mộ Tử Khanh và Mộc Uyển đã có mặt tại sân bay quốc tế Tân Đô.
Vì hai ngày nữa là Mộ Thành sẽ được tiến hành phẫu thuật nên hai người phải tranh thủ đến đó.
Mất khoảng hơn sáu tiếng thì máy bay hạ cánh.
Đi ra ngoài cửa, Lăng Vũ đã đứng đó chờ từ lúc nào.
"Mộ thiếu, cô Mộc!"
"Tình hình sao rồi?"
"Đều rất tốt.
Qua ngày mai sẽ có thể bắt đầu phẫu thuật."
"Làm tốt lắm! Trở về thưởng cho cậu một tháng lương."
Đôi mắt của Lăng Vũ trở nên lấp lánh.
Bỗng dưng hắn cảm thấy ông chủ của mình đẹp trai quá chừng đi.
Ôi ôi! Thật không uổng công hắn đến đây ăn nằm ngủ nghỉ trong bệnh viện mà...
"Mộ thiếu, tôi đưa hai người đến khách sạn."
"Ừm!"
Nhìn sang người bên cạnh, cô nãy giờ vẫn không lên tiếng.
Mộ Tử Khanh nhìn thấy sắc mặt của cô, vừa thấy thương lại vừa thấy buồn cười.
"Cố chịu thêm chút nữa."
Mộc Uyển không lên tiếng, vẫn cứ gật gật đầu cho xong chuyện.
Mà thật ra thì cô cũng không nghe được là anh đang nói cái gì nữa.
Dừng lại ở một khách sạn sa hoa bậc nhất của New York, cô cảm thấy bản thân sắp đứng không vững nữa rồi.
Cô là đang mơ hay là đang tỉnh vậy? Sa hoa lộng lẫy thế này, chỉ có thể là thiên đường mà thôi.
"Tôi đã đặt sẵn phòng rồi.
Mộ thiếu, anh cứ xuất trình giấy tờ tùy thân là có thể nhận phòng."
"Ừm!"
"Vậy tôi xin phép trở về bệnh viện."
"Ừm!"
Lăng Vũ lái xe rời đi.
Mộ Tử Khanh một tay đỡ Mộc Uyển, một tay kéo vali đi vào trong.
Sau một lúc dây dưa lằng nhằng, anh cũng hoàn thành thủ tục nhận phòng.
Nhân viên khách sạn còn lịch sự giúp anh xách hành lý đi lên phòng.
Mở cửa phòng đi vào, Mộc Uyển liền xà xuống chiếc giường êm ái mà nhắm mắt.
Cái cảm giác này thật thoải mái biết bao nhiêu.
Mộ Tử Khanh nhìn cô liền không nhịn được mà bật cười.
Xem cô kìa, còn hơn một đứa bé nữa.
"Đi tắm trước đã!"
"Ưm...!Cho em nằm một xíu thôi."
"Nhanh lên!"
"Anh...!Nằm một xíu thôi mà.
Em không có sức."
"Em thật là..."
Mặc kệ cô cứ mè nheo, anh đi vào phòng tắm rồi bật nước.
Lúc anh từ phòng tắm đi ra, cô vẫn cứ vùi mình vào trong chăn ấm nệm êm mà không chịu dậy.
Mộ Tử Khanh nhíu mày, đi về phía giường rồi ngồi xuống bên cạnh véo má cô.
"Nhanh! Đi tắm."
"Không muốn..."
"Vậy anh tắm cho em."
"Anh lại nữa rồi."
"Ngoan! Đi tắm đi, anh cho em xem một thứ."
"Xem gì?"
"Bí mật."
Mặc dù không muốn đi nhưng vì thoả mãn sự tò mò của mình, cô vẫn lếch xác đi vào phòng tắm.
Nhìn theo dáng vẻ của cô, Mộ Tử Khanh nhíu mày suy nghĩ.
Lúc trước cô đâu có như vậy.
Chẳng lẽ là anh đã chiều hư cô rồi sao?
Dòng nước ấm nóng chảy dọc khắp cơ thể khiến Mộc Uyển có chút thoải mái.
Lau khô người, cô khoác chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Dáng người cao lớn của anh đứng bên cạnh cửa sổ, trên tay đang mân mê ly rượu vang đỏ mà lắc nhẹ.
Đi chậm về phía anh, cô vòng tay ôm lấy cơ thể rắn chắc kia, nép đầu vào lưng anh rồi khép hờ mí mắt.
Xoay người kéo cô ôm vào lòng, anh đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Em xem..."
Mộc Uyển nhìn theo ngón tay anh, cô ngạc nhiên đến nỗi không thể tin được vào mắt mình nữa rồi.
Đứng ở vị trí này, hình như là có thể quan sát được hết cả một vùng rộng lớn...
New York hoa lệ quá, đâu đâu cũng là những ánh đèn với lấp lánh màu sắc.
Nhìn từ trên cao xuống, giống hệt như đang đứng giữa một vườn sao trời.
Những toà nhà cao ngút, những bảng hiệu lấp lánh ánh đèn với rực rỡ những sắc màu...!Thật khiến cho người ta nhìn mãi không muốn rời mắt.
"Đẹp không?"
"Đẹp! Lại còn rất hoa lệ."
"Thích không?"
"Ừm...!thích!"
"Sau này sẽ thường đưa em tới đây, được không?"
"Được sao?"
"Dĩ nhiên! Sau này khi kết hôn, anh muốn nắm tay em đi khắp nơi trên thế giới.
Muốn lưu lại tất cả những khoảnh khắc tươi đẹp nhất của hai chúng ta."
Mộc Uyển quay đầu,.
đặt