Mộc Uyển vào nhà với cái chân khập khiễng.
Mộc Thanh nhìn thấy con gái mình đi bước cao bước thấp thì liền lo lắng hỏi cô.
"Uyển Uyển, con sao vậy?"
"Dạ con không sao đâu, chỉ gặp chút chuyện xui xẻo thôi."
"Chân con?"
"Bị bong gân á ba!"
"Còn đầu của con nữa.
Uyển nhi à! Con...!cuối cùng là có chuyện gì vậy?"
"Con...!Con bị chó tông trúng."
Nói tới đó, vẻ mặt cô hiện rõ sự chán ghét.
Chỉ là Mộc Uyển không biết, bên ngoài cửa có một gương mặt u ám đang đứng đó, đôi mắt bừng bừng sát khí nhìn chằm chằm cô qua ô cửa sổ.
Năm chữ "con bị chó tông trúng" đã bị Mộ Tử Khanh nghe không sót từ nào.
Dám nói anh như vậy, xem ra không phải là giả vờ rồi.
"Cũng thú vị lắm.
Hừm..."
Ngồi trong nhà, Mộc Uyển tự dưng thấy hơi lạnh.
Cô cứ cảm giác như ai đó đang nhìn mình.
Chắc là ảo giác thôi.
Cơ mà cái chân như này chắc là phải nghỉ học một thời gian rồi.
"Uyển Uyển, đã xảy ra chuyện gì? Không được giấu ba."
"Không có gì thật mà, ba đừng lo lắng.
Chỉ là người ta suýt tông trúng con, con sợ quá nên định tránh đi.
Cuối cùng lại tự ngã trật chân."
"Trời ơi!"
"Người ta đã đưa con đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Con chỉ bị thương ngoài da và bong gân thôi, không có bị gì hết."
"Sao lại không cẩn thận vậy chứ? Không được, sau này ba sẽ đi đón con."
"Ba à! Lần này chỉ là chuyện xui rủi thôi mà."
"Lỡ như sau này..."
"Sẽ không có lần sau nữa đâu.
Ba! Con biết ba thương con, lo lắng cho con.
Nhưng con lớn rồi, con biết tự lo cho mình.
Ba! Con không muốn ba phải nhọc lòng vì con nữa."
"Con bé này..."
Mộc Thanh xoa đầu cô con gái nhỏ của mình.
Cô bé này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không để ông phải lo lắng cho cô.
Giờ lớn rồi, cũng vẫn ngoan ngoãn như vậy, luôn biết cách làm ông yên lòng.
Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng cho con gái mình được cuộc sống sang giàu như những người khác, nhưng Mộc Uyển lại chưa từng trách cứ ông điều gì.
Ngược lại, bản thân cô luôn cố gắng đỡ đần ông mọi việc.
Cô hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
"Ba! Không còn sớm nữa, ba đi ngủ đi."
"Ừm! Con cũng ngủ sớm đi."
"Vâng! Con gọi điện cho Uyển Đồng, nhờ cậu ấy xin nghỉ phép vài hôm."
"Ừm! Ngủ sớm nghe con."
"Vâng!"
Mộ Thanh quay lưng đi vào trong.
Mộc Uyển nhìn theo bóng lưng gầy gò của ông, trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ.
Cô sợ một ngày nào đó, khi ông già yếu, cô lại chẳng thể cho ông được một cuộc sống an nhàn.
Vì nỗi sợ đó, cô luôn cố gắng nỗ lực hết mình, cố gắng thành công sớm nhất có thể để làm chỗ dựa cho ba mình.
Bóng lưng gầy gầy kia khuất khỏi tầm mắt cô.
Mộc Uyển lấy điện thoại ra, lướt xuống cái tên được lưu trong danh bạ rồi nhấn nút gọi.
Chỉ mới ba hồi chuông thì người bên kia đã nhấc máy.
"Mỹ nữ của tôi ơi! Giờ này gọi cho mình là có chuyện gì à?"
"Ừm có chút chuyện."
"Chuyện gì vậy? Không sao đó chứ?"
"Không có gì! Chỉ muốn nhờ cậu ngày mai xin nghỉ phép giúp mình vài ngày."
"Cậu bị sao hả?"
"Bị trật chân thôi, không có gì nghiêm trọng."
"Lúc chiều vẫn bình thường mà, sao tự dưng lại trật chân rồi?"
"Chuyện này cũng rắc rối lắm.
Hôm nào gặp sẽ kể cậu nghe sau."
"Ừm! Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình sẽ xin nghỉ phép giúp cậu."
"Cảm ơn cậu!"
"Không cần cảm ơn, bao một chầu trà sữa là được."
"Ok! Tạm biệt."
"Tạm biệt!"
Tắt điện thoại của Uyển Đồng, Mộc Uyển thở dài nhìn xuống dưới chân mình.
Đang yên đang lành lại gặp phải anh ta, đúng là xui xẻo mà.
_________
Quán bar Sky 37...
Cánh cửa phòng VIP mở ra, Mặc Đình Kiên đưa mắt nhìn về phía