Đông Đô bất chợt đổ mưa, cơn mưa xối xả như mang theo cả sự giận dữ bên trong.
Trong một quán cà phê nhỏ, Mộc Uyển ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn những giọt mưa ngoài hiên.
Vốn định đi gặp Tần Hạo Minh, ông chủ lớn của công ty giải trí A & K để bàn về việc bản quyền của kịch bản phim mới.
Nào ngờ vừa mới ra khỏi cửa Thiên Âu chưa được bao lâu thì trời lại đổ mưa.
Kết quả là cô phải ngồi ở đây đến tận bây giờ.
Tách cà phê sữa toả ra hương thơm nồng nàn.
Hớp một ngụm cà phê sữa nóng, liền cảm thấy ấm hết cả người.
Cơ mà Will nói có chút việc riêng phải ra ngoài, tại sao đến giờ vẫn còn chưa quay lại?
Điện thoại reo lên tiếng chuông cuộc gọi đến.
Mộc Uyển mỉm cười, vội nhấc máy:
"Will! Bồ đang ở đâu vậy?"
"Tracy! Mình mắc mưa rồi, không về kịp."
"Không sao! Mình cũng đang trú mưa trong quán cà phê đây.
Khi nào bồ về?"
"Trong tối nay chắc sẽ không về kịp.
Tracy, Tần tổng mới gọi điện cho mình, anh ta hẹn tối nay gặp ở nhà hàng Xuân Hà để bàn về việc bản quyền."
"Ok! Mình biết rồi."
"Bồ đi một mình có được không đó?"
"Ừm...!Không sao, mình sẽ gọi Uyển Đồng đi cùng."
"À! Vậy bồ cẩn thận chút.
Mình sẽ tranh thủ về sớm."
"Ok!"
Tắt máy, Mộc Uyển soạn một tin nhắn gửi cho Uyển Đồng.
Rất nhanh, cô ấy đã phản hồi lại.
Vậy là tối nay, cô và Uyển Đồng sẽ cùng đi gặp Tần Hạo Minh.
Bên ngoài kia, vẫn là chiếc Rolls - Royce ban sáng.
Vẫn là người thanh niên đó đang chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt cô.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng đến đáng sợ, khoé môi mỏng cong lên một nụ cười mỉm.
"Nhan sắc cũng bình thường thôi! Tôi thật tò mò không biết, Mộ Tử Khanh yêu thích cô ta ở điểm nào."
Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ trung niên.
Bà ta khoảng tầm hơn ba mươi tám tuổi, gương mặt thanh tú, xinh đẹp thanh tao.
Hạ kính xuống nhìn về phía Mộc Uyển, bà ta trầm mặc suy tư.
Cô gái đó là ai...?
"Cô ta là..."
"Là cô tình nhân của Mộ Tử Khanh."
"Tình nhân?"
"Vâng! Nhưng không giống như những cô gái khác.
Bốn năm trước, Mộ Tử Khanh còn có ý định muốn kết hôn với cô ta."
"Cho nên...!Cô ta là người rất quan trọng!"
"Đúng vậy!"
"Tốt lắm! Nếu như đã là người quan trọng thì chăm sóc cô ta tốt một chút."
"Con hiểu rồi!"
"Mộ Thành, món nợ của chúng ta cũng nên tính cho rõ ràng rồi."
Nâng kính râm che đi đôi mắt, bà nói với giọng ra lệnh:
"Đến bến xe Đông Bách, Will đang đợi chúng ta ở đó."
"Vâng! Bà chủ!"
"Henry! Con đã sẵn sàng để săn mồi chưa?"
"Con đang rất phấn khích.
Không biết khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người khác chơi đùa, Mộ Tử Khanh sẽ có cảm giác gì đây..."
____________
Trong phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, Mộ Tử Duy đang nghe điện thoại của ông cụ Mộ:
"Ông nội! Con biết rồi, tạm thời con sẽ không nói gì với Tử Khanh đâu."
"Tử Duy, phải để con chịu thiệt thòi rồi.
Tử Khanh từ nhỏ đã bị người phụ nữ đó gieo vào đầu những suy nghĩ xấu nên ..."
"Ông nội! Con hiểu mà.
Nó là em con, dù có làm gì sai trái, con cũng sẽ không trách nó đâu."
"Đều là tại ông không tốt, quá cố chấp, quá bảo thủ nên mới để xảy ra chuyện như ngày hôm nay."
"Ông đừng tự trách nữa.
Rồi sẽ có một ngày, sự thật sẽ được sáng tỏ, Tử Khanh nó sẽ hiểu hết mọi chuyện thôi."
"Đúng rồi! Bên phía mật thám vừa đưa đến một tin tức.
Người đó đã bắt đầu hành động rồi.
Con để mắt đến Tử Khanh nhiều một chút, bọn chúng sẽ tìm đủ mọi cách để lấy được những tập tài liệu mà Tử Khanh đang giữ."
"Con biết rồi.
Con đang ở công ty, không tiện nói nhiều.
Con sẽ gọi lại cho ông sau."
Tắt điện thoại, Mộ Tử Duy đi tới bên cửa sổ.
Mưa rơi trắng xóa, Đông Đô chìm trong sự tĩnh mịch.
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Hy vọng là sau mọi sóng gió, cả nhà anh cũng sẽ được đoàn tụ bên nhau.
"Tử Khanh! Ráng đợi thêm một chút.
Chỉ cần anh bắt được kẻ ở trong tối kia, gia đình chúng ta có thể đoàn tụ rồi."
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Y, trợ