Một đêm dài yên bình trôi qua, một buổi sáng chủ yên ả lại tới.
Mí mắt nặng trĩu, Mộ Tử Khanh thật sự không thể mở mắt ra được.
Chỉ là anh lại cảm thấy, có thứ gì đó mềm mại cứ đạp vào mặt anh.
Đôi mắt lạnh lùng mở ra nhưng ngay giây tiếp theo đã liền trở nên vô cùng dịu dàng.
Bánh Bao Nhỏ vẫn đang say ngủ, hai bàn chân bé xíu cứ thế mà gác lên cổ anh.
Một bên gác lên cổ, một bên đạp lên mặt.
Đây đúng là kiểu giận đến mấy cũng không làm gì được.
Ánh mắt nhìn bé con với sự cưng chiều vô hạn, nở một nụ cười, anh cầm lấy bàn chân bé nhỏ kia mà hôn nhẹ một cái.
Bao nhiêu sự dịu dàng anh đều dành hết cho cô con gái này rồi đấy.
Mộc Uyển nhẹ nhàng mở cửa đi vào, bắt gặp cảnh tượng này liền cố gắng nhịn cười.
Dám làm như vậy với anh, trên đời này cũng chỉ có mình bé con này thôi.
Bước chân nhẹ nhàng đi về phía anh, vô ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:
"Dậy đi! Em nấu xong bữa sáng rồi."
"Ừm! Anh xuống ngay."
Mộc Uyển đi ra khỏi phòng.
Nhẹ nhàng đặt bàn chân bé nhỏ kia xuống nệm, anh xoay người đi vào phòng tắm.
Bước xuống dưới tầng, anh liền nhìn thấy cô đang lay hoay dọn bữa sáng.
Cảnh tượng này thật đẹp đẽ và bình yên làm sao.
Bước vào phòng bếp, anh nhẹ nhàng giúp cô dọn mọi thứ lên bàn.
"Ba đâu?"
"Ba ra ngoài từ sớm, nói là đi viếng mộ người bạn nào đó."
"Vậy sao?"
"Ừm! Anh ăn đi, để nguội sẽ không ngon nữa."
Hai người cùng nhau ăn sáng.
Điện thoại của Mộ Tử Khanh vang lên, một dãy số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại.
Anh nhíu mày nhìn dãy số lạ, lại suy nghĩ không biết có nên nghe máy hay không.
"Ai vậy anh?"
"Anh cũng không biết nữa.
Là số lạ."
"Hay anh nghe thử xem!"
Tiếng chuông điện thoại tắt, chưa được ba giây thì lại tiếp tục reo lên.
Lần này thì anh quyết định nghe máy.
Cuộc gọi kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc:
"Tử Khanh!"
"Khả Vy????"
Bốn năm trước, sau cái ngày hôm đó, cô ta cũng đột ngột biến mất không chút tâm hơi.
Bẵng đi bốn năm, bây giờ lại tự nhiên xuất hiện lần nữa.
Lần này, lại không biết cô ta muốn giở trò gì đây.
"Tử Khanh! Anh...!Chúng ta gặp nhau một lần được không? Em...!có chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh biết."
"Xin lỗi! Tôi không rảnh!"
"Nếu anh không tới anh sẽ hối hận."
"Cảm ơn! Tôi không có hứng thú."
Mộ Tử Khanh vội vàng muốn cúp máy nhưng câu nói tiếp theo của cô ta làm anh phải ngừng lại.
Bạch Khả Vy nói với giọng điệu rất gấp rút, gần như là cô ta đang hét lên:
"Chẳng lẽ anh không muốn biết bí mật của tập tài liệu đó sao?"
"Cô biết gì về nó?"
"Biết! Em biết! Tử Khanh, em không có nhiều thời gian.
Anh nghe cho rõ lời em nói..."
"Nói đi!"
"Chuyện này không thể nói qua điện thoại được.
Anh đến gặp em đi, em sẽ gửi địa chỉ cho anh.
Tử Khanh, đừng tiếp tục điều tra nó nữa, nếu không thì không chỉ có bản thân anh mà tất cả những người thân bên cạnh anh đều sẽ gặp nguy hiểm."
"Cô muốn nói gì?"
"Dark Organization (Tổ chức hắc ám)...!Là một tổ chức tội phạm cực kỳ nguy hiểm bị Quốc tế truy nã.
Thế lực của bọn chúng trải khắp tất cả mọi nước trên thế giới.
Tử Khanh, dừng lại đi, nếu không anh sẽ hối hận."
"Tại sao cô lại biết những chuyện này?"
"Em không tiện nói nhiều.
Địa chỉ em sẽ gửi, gặp nhau rồi em sẽ nói rõ với anh."
Nói rồi, đầu dây bên kia liền tắt máy.
Mộ Tử Khanh sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Những lời mà Bạch Khả Vy nói, Mộc Uyển đều đã nghe thấy.
Đôi đũa trên tay cô rơi xuống, cô không thể giấu được sự lo lắng bất an của