Đưa Khưu Lệ An trở về nhà mình, Mộ Tử Khanh vui mừng biết mấy.
Bao nhiêu nỗi đau xót của năm đó, giờ lại bỗng chốc được xoá nhòa đi.
Đẩy xe vào trong sân nhà, anh lại nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ và Mộc Thanh đang cùng nhau tỉa cây.
Nhìn thấy anh đi vào, bé con liền hí hửng chạy về phía anh rồi lớn tiếng gọi:
"Ba!"
Ngồi xuống đón con gái ôm vào lòng, Mộ Tử Khanh vui vẻ mỉm cười nhìn bé con.
Đưa tay véo má con gái, anh nhỏ giọng nói với cô bé:
"Bánh Bao Nhỏ, con xem, ba đưa ai về nè!"
Đôi mắt nhỏ xinh ngây ngô nhìn anh.
Cô bé phụng phịu hỏi:
"Ba, ai dạ?"
"Là bà nội của con."
Xoay người đưa bé con về phía Khưu Lệ An, anh dịu giọng nói với con gái:
"Bánh Bao Nhỏ! Con gọi bà nội đi."
"Bà...!Bà nội!"
Khưu Lệ An mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé nhỏ xíu trước mặt.
Bà hỏi:
"Đây là..."
"Mẹ! Là con gái của con."
"Vậy sao? Đáng yêu quá."
Dang tay về phía Bánh Bao Nhỏ, bà gọi:
"Qua đây, qua đây cho bà nội ôm một chút."
Bánh Bao Nhỏ ngoan ngoãn đi về phía bà.
Cô bé luôn không thích người lạ, nhưng đây là người mà ba của bé đưa về.
Bé nghĩ, có ba ở đây thì sẽ không ai làm hại bé đâu.
Ôm cục bông bé nhỏ trong lòng, ánh mắt dịu dàng của người phụ nữ lại ẩn dấu một cảm xúc khác lạ bên trong.
Cúi đầu xuống vai bé con, bà mỉm cười, nụ cười vô cùng kì lạ.
"Bánh Bao Nhỏ! Con đáng yêu quá."
Mộc Thanh cũng từ phía bên kia bước tới.
Nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe lăn, ông trầm giọng hỏi anh:
"Tử Khanh! Vị này là..."
"Ba! Đây là mẹ của con."
Kéo tay ông lại gần một chút, anh nói với mẹ của mình:
"Mẹ! Đây là ba vợ của con."
Khưu Lệ An ngước mắt nhìn lên.
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ đó, Mộc Thanh lại không tự chủ mà bước lùi về sau.
Cảm giác này, đã hơn hai mươi năm rồi mới lại xuất hiện.
Đôi mắt đó...
Chớp mắt một cái, ánh mắt của người phụ nữ trước mặt lại trở về với nét dịu dàng.
Bà ta mỉm cười, gật đầu với ông:
"Chào anh! Tôi là mẹ của Tử Khanh!"
"Chào chị!"
Ông cúi đầu đáp lễ.
Đôi mắt phong sương nhìn người trước mặt.
Người phụ nữ này, là mẹ của Mộ Tử Khanh...!Nhưng tại sao, bà ta lại có ánh mắt đó? Là ánh mắt của những kẻ đi săn đang thích thú chơi đùa với con mồi của mình...
"À! Ba...!Mộc Uyển có nói khi nào thì cô ấy trở về không?"
"Ba không nghe nó nói."
"Vâng!"
Ôm lấy con gái lên, anh quay sang nói với mẹ mình:
"Mẹ! Con đưa mẹ vào phòng trước, sau đó con sẽ đi tìm một người giúp việc về chăm sóc cho mẹ."
"Ừm! Con cứ đi làm việc của mình đi.
Mẹ ở đây chơi với Bánh Bao Nhỏ được rồi."
"Ừm...!Ba! Phiền ba chăm sóc cho mẹ con một chút, con ra ngoài tìm người giúp việc."
"Ừm...!Con đi đi."
Mộ Tử Khanh yên tâm giao mẹ của mình lại cho Mộc Thanh.
Nhìn bóng anh ra khỏi nhà, tự dưng trong lòng ông lại dấy lên một sự bất an.
"Anh xui! Anh có vẻ như không thích tôi lắm."
Giọng nói sắc sảo phát ra từ miệng của người phụ nữ.
Nhìn nụ cười trên môi bà ta, ông vội vàng kéo Bánh Bao Nhỏ về phía mình.
Đôi mắt sắc bén nhìn ông, nụ cười trên môi lại càng sâu thêm mấy phần:
"Sao vậy? Tôi có làm gì anh đâu."
Ánh mắt đó...!Chính là ánh mắt đó...!Không thể nào sai được.
Ánh mắt của người phụ nữ đã truy sát ông năm đó, cả đời này ông vĩnh viễn cũng không quên được.
"Bà ...!Bà là ..."
"Suỵt! Đừng lên tiếng, trò chơi